Một nô bộc hiện tại, bên ngoài có thể sắp xếp người thân cho đối phương làm môn đồ đại phái, hoặc là được tông môn nhận đệ tử, có lợi thế như vậy ngươi có động lòng không?
Cho dù có người giữ được lòng mình, biết đây không phải chuyện tốt, nếu để lộ sẽ gây ra tai họa khủng khiếp, nhưng sẽ luôn có người có lòng tham, bí quá hóa liều, cho dù ngươi không làm, bọn họ cũng sẽ có vô số cách để lôi kéo ngươi.
Trước kia không làm, là bởi vì tốn kém, nói đến cùng là do bản thân không đủ. Đậu Trường Sinh cũng trong phất lên nhanh chóng, thời gian quá ngắn, không có đủ thời gian ổn định, người dùng được quá ít.
Triệu Vô Độ cũng biết cho dù nhóm người đến từ Thiên Ngoại Thiên kia cũng có suy nghĩ của riêng họ. Việc lớn có thể dựa vào, nhưng việc nhỏ căn bản không được.
Sau khi lập quốc, hầu gia các nước vẫn ủng hộ triều đình, trung thành với hoàng đế, nhưng không ngăn được việc bọn họ tích của cải, thôn tính ruộng đất.
Trong số đó, một số huynh đệ đã liều mạng làm việc và không thể tận hưởng, nhưng cũng có rất nhiều người bị kéo xuống nước.
"Mời vào đi."
Nếu chỉ là Từ Trường Khanh, Đậu Trường Sinh đương nhiên không định gặp hắn, bởi vì Đậu Trường Sinh không muốn gặp đối phương. Nhưng Từ Trường Khanh và Ám Vương có quan hệ rất lớn, hiện tại muốn rời đi, muốn xem cuốn sách nhỏ kia cũng khó khăn đôi chút.
Cũng không biết có phải do Thiên Cơ lão nhân sắp xếp hay không.
Trong lòng cảnh giác với Thiên Cơ lão nhân, lão già này có chút quái kỳ lạ.
Từ Trường Khanh ngẩng cao đầu sải bước đi tới, không còn khí chất người trí thức như xưa, lúc này trông giống một vị tướng quân hơn. Cử chỉ hành động của hắn tràn đầy khí phách anh hùng, không có gì là hối hận, oai hùng anh tài, như thể hắn đã sống hết cuộc đời thứ hai của mình và mở ra một cuộc sống mới. .
Từ Trường Thanh khí chất thay đổi hẳn, đi vào sảnh, nhìn thấy Đậu Trường Sinh thì chủ động hành lễ nói: "Điện hạ."
"Binh mã đều sẵn sàng."
"Khi nào tiêu diệt Cơ thị."
"Đại Chu này, thiên hạ này, nên thuộc về Điện hạ."
"Tộc Cơ thị cay nghiệt thiếu tình cảm, thống trị thiên hạ 250 năm, đây là do phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh."
"Thiên hạ đã chịu đựng Cơ thị quá lâu. Bây giờ ngọn lửa chiến tranh đang nổi lên, bách tính đau khổ không kể xiết. Tất cả là do Cơ thị ích kỷ và tham lam. Đầu tiên là Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, chém giết quá độ, thiên hạ khiếp sợ, sau đó xuất hiện Quan Tinh Đài quan, điều động bách tính thiên hạ, Cho nên mà chết đói, kiệt sức đến chết, nhiều vô số kể."
"Điện hạ."
"Thiên hạ quá khổ cực."
"Tất cả là lỗi của Cơ thị."
"Đậu Thánh xuất hiện, thiên hạ thái bình."
Triệu Vô Độ lui về một bên, bất giác lui về phía sau ba bước, kinh sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt khó tin. Bọn họ lại muốn muốn soán ngôi.
Tam cương ngũ thường đã học từ khi còn nhỏ, lúc này như bị tấn công nặng nề.
Từ Trường Khanh không mang tâm thế Thủ phụ, lập tức hạ gối, quỳ trước mặt Đậu Trường Sinh nói:
"Nhân lực đã an bài, chỉ cần điện hạ hạ lệnh."
"Là có thể nhảy vào hoàng cung giết tộc Cơ thị."
"Ngọc Tỷ Truyền Quốc cũng không cần lo lắng. Tộc Cơ thị đã không có năng lực dùng Thần Binh này."
"Đại Chu là Đại Chu của Đậu Thánh, không phải Đại Chu của tộc Cơ thị."
"Nội các có khả năng niêm phong."
"Tụ Tiên Kỳ đuổi giết Vương Trường Cung, kéo lại Vương Trường Cung, nhưng sao lại không phải Vương Trường Cung kéo Tụ Tiên Kỳ chứ."
"Hiên Viên Cung đều nằm trong tay điện hạ, chỉ cần điện hạ giơ tay hô một tiếng, đại cục đã định."
Phường Thanh Long, Triệu phủ.
Dưới chân một nam tử tuấn tú như yêu lại có một ông lão tóc bạc phơ đang quỳ lạy, hai tay đối phương ôm chặt lấy bắp chân của nam tử, nước mắt dàn dụa khổ sở cầu xin: “Điện hạ.”
“Cơ thị bất nhân bất nghĩa.”
“Rất mong người ra mặt chủ trì công đạo, dẫn dắt quần hùng diệt trừ Cơ thị.”
Đậu Trường Sinh lùi ra đằng sau một bước, kéo theo Từ Trường Khanh cũng bò lên một bước.
Hắn vừa tức giận vừa kinh ngạc nhìn Từ Trường Khanh, trong lòng không dám tin, một người lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy.
Mặc dù không có quan hệ thân cận với Từ Trường Khanh nhưng dù sao Đậu Trường Sinh cũng từng gặp Từ Trường Khanh ở trong Nội Các. Trước đây Từ Trường Khanh cho Đậu Trường Sinh một cảm giác vô cùng uy nghiêm, không giận tự uy.
Sau khi rời khỏi Nội Các, cả người từ trên xuống dưới tràn ngập phong độ của một người trí thức, giống như một vị học giả trí thức, những tin đồn liên quan đến Từ Trường Khanh cũng nhiều không đếm xuể. Trong đó, tiêu biểu nhất chính là hắn miệt mài đọc sách, cũng có một câu chuyện điển tích, thiếu niên dương danh, thiên hạ tán thưởng.
Trước khi xuất hiện ở Quan Tinh Đài, hắn là Đại Nho được thiên hạ kính trọng và ngưỡng mộ, bản thân tràn đầy khí phách, nhưng giờ đây ấn tượng tốt đẹp này đều đã tan thành mây khói.