Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1630 - Chương 1630. Trường Sinh Bất Tử, Đại Chu Bất Diệt

Chương 1630. Trường Sinh bất tử, Đại Chu bất diệt Chương 1630. Trường Sinh bất tử, Đại Chu bất diệt

Vô sỉ.

Thật là quá vô sỉ.

Tuổi của lão tặc này còn lớn hơn hắn, bây giờ còn sống thêm được mấy năm?

Đây không phải là một chân bước vào quan tài nữa mà cả hai chân đều đã bước vào, chỉ thiếu mỗi nước cơ thể nằm xuống quan tài là triệt để nhắm mắt.

Mà Đậu Trường Sinh thì sao?

Năm nay cũng chỉ mới hơn hai mươi.

Tuổi của Đậu Trường Sinh cũng chỉ bằng một phần mười của lão tặc kia.

Hắn cũng dám nói ra lời như thế này.

Là không cần mặt mũi nữa sao.

Từ Trường Khanh rống to một tiếng, chấn động cả mái ngói lưu ly của Thái Hòa Điện, bắt đầu không ngừng chấn động, ào ào rung chuyển.

Nó cũng khiến quan lại rơi vào khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, bọn họ kinh hãi nhìn về phía Cao Tông, nhìn thấy thái dương của Cao Tông tóc trắng như tuyết, dù cho có miện lưu che lấp gần nửa khuôn mặt nhưng bọn họ vẫn có thể trông thấy những nếp nhăn trên mặt Cao Tông.

Mà Đậu Trường Sinh thì sao?

Tuấn mỹ như yêu, trẻ trung niên thiếu, đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người.

Tuổi của Đậu Trường Sinh có khi còn nhỏ hơn cả con cháu của Cao Tông, nói bình thường thì tuổi tác chênh lệch không biết bao nhiêu đời.

Giống như Tấn Vương đã chết, con cháu đều có cả, hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ.

Một lão giả hơn 200 tuổi muốn bái một gã hơn 20 tuổi làm cha.

Nếu việc này xảy ra ở trong dân gian thì không phải là không có khả năng, Đại Chu có 108 châu, mỗi châu có mấy ngàn vạn người, người thực sự là quá nhiều, việc thiên kỳ bách quái gì cũng có thể xảy ra.

Thế nhưng đây là Cao Tông.

Là hoàng đế của Đại Chu.

Là thiên hạ chí tôn.

Đây là không cần mặt mũi nữa sao?

Cho dù Cao Tông có suy nghĩ gì thì biểu hiện này cũng đã khiến người ta thất vọng, nhân tâm mất sạch, vốn có không ít người hương về Cao Tông, ủng hộ Cao Tông chống lại Từ Trường Khanh, giờ đây mặt mũi xám như tro, bọn họ đã hoàn toàn tuyệt vọng, nản lòng thoái chí, đánh mất tất cả ý chí chiến đấu, giống như bị rút khô khí thần.

Việc này thật sự là khiến cho người ta không thể chấp nhận, nếu Cao Tông là một gã tiểu hoàng đế thì chịu nhục như thế không phải không thể, có thể tuổi Cao Tông không phù hợp với địa vị.

Bên trong Thái Hòa Điện xôn xao, chợt vang lên những thanh âm tạp loạn.

Có người xúc động phẫn nộ đã hô to lên, muốn ngăn cản Cao Tông, cũng có người đứng bên hảo hữu xì xào bàn tán.

Các loại âm thanh lộn xộn không ngừng vang lên trong Thái Hòa Điện, ngay cả Đậu Trường Sinh cũng ngây ngẩn cả người, trợn mắt há mồm nhìn Cao Tông, hoàn toàn không nghĩ đến đối phương sẽ cho mình cái danh hoàng phụ Nhiếp Chính Vương.

Đây quả thực là một thắc mắc.

Có thêm một đứa con trai hơn 200 tuổi là loại trải nghiệm gì.

Đậu Trường Sinh chậm rãi thu lại suy nghĩ, áp chết nội tâm đang nổi sóng trong lòng, trực tiếp khéo léo nói: “Thái Hòa Điện là trung tâm quyền lực của thiên hạ, là nơi trang nghiêm thần thánh,”

“Bệ hạ tuyệt đối không thể đùa vui như thế này được.”

Cao Tông đứng dậy từ long ỷ, đi tới chỗ Đậu Trường Sinh, vẻ mặt nghiêm trọng, mở miệng nói: “Trẫm không hề đùa vui.”

“Trần Vương và Đại Hạ bệ hạ là huynh đệ, cũng chính là trưởng bối của trẫm.”

“Trần Vương không thể tiếp nhận chức hoàng phụ Nhiếp Chính Vương thì có thể là hoàng thúc Nhiếp Chính Vương.”

Hai chữ hoàng thúc vừa thốt ra, Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, cái này ngược lại vẫn có thể, không thể chấp nhận một người con trai 200 tuổi nhưng một người cháu trai 200 tuổi thì không có vấn đề gì.

Tuổi còn nhỏ nhưng có một đứa cháu trai lớn thì trong thiên hạ này nơi nào cũng có.

Người có bối phận cao quả thực quá nhiều, một đứa trẻ mấy tuổi khả năng chính là cửu gia gia của ngươi.

Không đúng.

Vì sao hắn lại muốn một đứa cháu trai hơn 200 tuổi.

Thiếu chút nữa thì bị trúng kế.

Đậu Trường Sinh lắc đầu nói: “Bệ hạ nên nói cẩn thận.”

“Thần Ma là Thần Ma, người phàm là người phàm, hai người không thể đánh đồng.”

“Hôm nay có quá nhiều chuyện, chắc bệ hạ cũng mệt mỏi rồi.”

“Kính xin Tào đốc chủ đưa bệ hạ hồi cung nghỉ ngơi.”

Tào Thiếu Dương vẫn đang đứng hầu ở một bên nói: “Vâng.”

Tào Thiếu Dương khom người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Cao Tông, đưa tay đỡ cánh tay Cao Tông rồi đi ra phía ngoài điện.

Vương Sư Phạm nhìn một mớ hỗn độn ở Thái Hòa Điện, không khỏi đem vật bản trong tay ném xuống.

Răng rắc.

Một âm thanh trong trẻo vang lên.

Vật bản bị ném xuống chia năm xẻ bảy, những mảnh vỡ bay tứ phía, sự bộc phát này thoáng cái đã hấp dẫn sự chú ý của đám quan lại, vốn đang có những âm thanh bàn luận bỗng nhiên im bặt.

Vương Sư Phạm oán giận nói: “Quân không ra quân, thần không ra thần.”

“Quần ma loạn vũ, khắp nơi đều là điềm báo vong quốc.”

“Đây là muốn Đại Chu vong sao!”

Lực sát thương của câu nói kia thật lớn, lan ra một phạm vi lớn, không biết đã chạm đến nỗi đau của bao nhiêu người, có người sợ hãi Vương Sư Phạm, tuy nhiên trong lòng tức giận nhưng không dám mở miệng, có người lại không sợ, đây là một ít người có thân phận lớn, đều là Từ đảng.

Bình Luận (0)
Comment