"Phải biết rằng Thủ phụ đại nhân, hiền danh hiếm có, từ sau khi bước vào quan trường đã có nhiều thành tựu trong việc cai quản địa phương. Khi đó, thế mà còn được xưng là Từ Thanh Thiên nữa đấy, người trong thiên hạ đều biết rõ rằng chỉ cần có Từ Thanh Thiên đến thì tháng ngày sẽ trôi qua tốt thôi."
"Thủ phụ đại nhân trước sau biến hóa lớn như vậy, hóa ra là bởi vì Thủ phụ đại nhân bị Ám Vương hại.”
"Chúng ta đều trách lầm Thủ phụ rồi."
"Hôm nay phải trả cho Thủ phụ đại nhân một công đạo."
"Chúng ta đều nợ một câu xin lỗi.”
Ở một bàn cách không xa chỗ Đậu Trường Sinh ngồi có người nhỏ giọng nói với bạn:
"Cái tên Ám Vương này thực sự là khủng bố nha, có thể âm thầm hại chết Từ Thủ phụ, lợi dụng việc này để nắm triều đình Đại Chu trong tay, lại hại chết Thái Tông bệ hạ. Cũng may mắn là hắn bị Thiên Cơ Báo tiết lộ bộ mặt thật, nếu không thì lại hại chết cả Cao Tông bệ hạ, như vậy thì chẳng phải là Đại Chu sắp rơi vào tay Ám Vương hay sao."
"Một đôi sư đồ này, việc ác bất tận, thực sự là xấu đến tận trong xương.”
"Bây giờ mặc dù Cao Tông bệ hạ không chết nhưng đôi sư đồ này lợi hại như vậy, Đại Chu nguy hiểm mất rồi."
Vị bằng hữu bên cạnh cảnh cáo nói: "Nói năng cho cẩn thận, nơi đây không phải là chỗ nói chuyện."
"Nếu như câu nói này của ngươi truyền ra ngoài, bị người ta tố cáo đến Lục Phiến Môn thì không riêng gì ngươi phải chịu tội mà sẽ liên quan đến cả nhà, thậm chí cả tộc nhà ngươi."
"Hai chữ diệt môn, không phải nói không đâu."
Một bàn khác ở một bên cũng có tiếng thảo luận: "Đáng hận là chính đạo hàng ma không thành mà ngược lại, lại để ma đầu kia quay về đến Thần Đô."
"Đạo Tiêu Ma Trường."
"Tương lai thiên hạ khó khăn rồi."
"Thần Đô không phải là nơi ở lâu, rời đi sớm một chút để tránh né chiến hỏa thôi.
Giang Nam.
Nước sông tung hoành, sóng nước lăn tăn.
Một nam tử da ngăm đen đang khoác chiếc áo tơi, đứng trên một chiếc thuyền gỗ. Hắn đang nhét một con cá đang giãy đành đạch từ lưới đánh cá vào trong giỏ.
Sau khi làm xong, hắn cũng không để ý mùi tanh trên tay mà cứ thế quệt mồ hôi trên trán. Hắn nhìn sắc trời mờ nhạt một lát sau đó khua mái chèo chậm rãi đi vào bờ rồi cố định thuyền đánh cá lại.
Nhìn giỏ cá trên tay, trên mặt hắn lộ ra nét cười rạng rỡ.
Con cá có màu vàng kim nhạt bóng loáng lại không ngừng được bao phủ trong ánh sáng màu vàng kia kia, cho dù lúc này đã lên khỏi mặt nước nhưng vẫn có sức sống vô cùng như cũ. Nó không ngừng giãy giụa, có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng bên trong nó.
Sau khi đi thẳng lên bờ, nam tử da ngăm đen mới thở phào nhẹ nhõm. Có Kim Tinh Hồng Vĩ Ngư này là hắn cũng có thể kiếm đủ sính lễ cho lão Tam rồi.
Cũng không uổng phí ba tháng vất vả khổ cực cùng công sức không ngừng truy tìm dấu vết đã bỏ ra của chính bản thân mình.
Nam tử da ngăm đen ôm chặt giỏ cá. Tất cả mọi áp lực đều tan biến hết. Hắn sải bước đi vào trong nhà.
Đột nhiên.
Nam tử da ngăm đen ngừng lại.
Tiếp tục đi vào trong nhà nhưng tốc độ đã chậm lại. Giỏ cá vốn được coi là trân bảo nhưng khoảnh khắc này lại cũng bị hắn vô thức buông lỏng ra. Tay hắn mềm nhũn như bún, đã mất đi một nửa sức lực. Mà lúc này, Kim Tinh Hồng Vĩ Ngư hết lần này tới lần khác không ngừng giãy giụa kia lại không còn truyền ra một chút lực đạo nào nữa.
Trước khi đi về đến nhà, nam tử da ngăm đen trông thấy một gã nam tử dáng người mảnh khảnh ở ngay con đường phía trước. Sau khi trông thấy nam tử da ngăm đen, đối phương bèn tiến lên vài bước đi về phía hắn như thể nhìn thấy bảo vật tuyệt thế vô song. Sau khi liếc nhìn giỏ cá, gã nam tử dáng người mảnh khảnh nhanh như chớp rời đi thẳng.
Không bao lâu sau, khi quay trở lại một lần nữa, gã nam tử dáng người mảnh khảnh lại không đi một mình mà là có năm người cùng nhau đi đến.
Giờ phút này, gã nam tử dáng người mảnh khảnh đang đứng cạnh một gã nam tử thân hình to cao vạm vỡ, không ngừng chỉ trỏ về phía nam tử da ngăm đen.
Nam tử cao to đi đến trước mặt nam tử da ngăm đen rồi vươn tay chộp lấy giỏ cá. Sau khi cúi đầu nhìn xuống, trong mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, bàn tay to rộng không ngừng vỗ vỗ lên vai nam tử da ngăm đen và nói: “Không tồi.”
“Lưu lão tứ ngươi thực sự là không tồi.”
“Mùa đánh bắt Kim Tinh Hồng Vĩ Ngư đã qua. Gần đây Tôn lão thái gia trong thành mừng vì sinh được lân nhi, muốn có Kim Tinh Hồng Vĩ Ngư để bồi bổ thân thể. Ta vẫn luôn tìm kiếm khắp vùng quê, vốn cho rằng sẽ không thu hoạch được gì, để các huynh đệ khác đoạt trước mất rồi, thật không ngờ, vẫn là Lưu lão tứ ngươi lợi hại.”
“Mười văn tiền này là ông đây thưởng cho ngươi.”
Gã nam tử cao to lấy từ trong ngực ra mười văn tiền, quăng về phía nam tử da ngăm đen sau đó quay người bỏ đi.