Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 166 - Chương 166. Hảo Hữu +1 +1 +1 +1

Chương 166. Hảo Hữu +1 +1 +1 +1 Chương 166. Hảo Hữu +1 +1 +1 +1

Chương 166: Hảo Hữu +1 +1 +1 +1

“Mà được giam giữ ở sườn núi phía bắc thành cách mười dặm.”

“Nơi đó có một cái thôn trang nhỏ, bị ta âm thầm sắp xếp trong nhiều năm qua, không ngừng xâm nhập tất cả mọi thứ, ta đã chưởng quản sống chết của bọn họ, đó là một chỗ an toàn nhất, hơn nữa nơi đó lại không khiến người chú ý.”

“Nếu có người ngoài đi vào, bất kỳ gió thổi cỏ lay gì cũng có thể lập tức bẩm báo cho ta biết.”

“Mọi mặt ta đều sắp xếp thoả đáng, nhưng duy chỉ có một chỗ, lại không thể làm gì được.”

Ánh mắt Lý Xương Văn nhìn về phía Lý Lão Lục, Lý Lão Lục không dám đối mặt với Lý Xương Văn, ánh mắt bắt đầu đảo loạn xung quanh, Lý Xương Văn tiếp tục nói: “Đó chính là Lý gia.”

“Lý gia không phải người ngoài mà đều là huyết mạch chí thân.”

“Không thể dùng cách đối đãi giống như người ngoài được, chỗ không vừa ý trực tiếp dứt khoát chặt bỏ đi.”

“Chuyện đại sự cơ mật như thế, vốn chỉ hạn chế chỉ có phụ thân và Tam thúc còn có ta, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lão nhị lại biết, Lục thúc bọn họ cũng biết.”

“Vốn cho rằng mặc dù Lý gia sẽ có sơ hở, nhưng chỉ cần có ta ở đấy thì vẫn có thể duy trì được, nhưng chưa từng nghĩ lão nhị lại thật sự quá ngu xuẩn như vậy.”

Ánh mắt Lý Xương Lê vội vàng thu hồi rời khỏi Trần tổng bộ đầu và Phùng Thiếu Ly, ánh mắt nhìn về phía Lý Xương Lê, vẻ mặt bình thản đã biến mất, thay vào đó là nghiến răng nghiến lợi.

“Cái tên ngu xuẩn này, nếu như sớm một đao chém thì Lý gia chúng ta làm gì đến nông nỗi này.”

“Lục thúc hồ đồ là vì Lục thúc vốn là một phế vật, không trông cậy vào Lục thúc có thể có đảm đương được, nhưng cái tên ngu xuẩn này vẫn luôn tiếp nhận giáo dục tinh anh của Lý gia, là bồi dưỡng đối phương làm người thừa kế.”

Lý Xương Văn cũng không giả bộ nữa, ngả bài.

Nơi nào còn có tình nghĩa huynh đệ, mà đã sớm nhìn đối phương không vừa mắt, hận không thể chém đối phương.

Nhưng bởi vì bận tâm tổ phụ, còn có phụ thân, lúc này mới nhẫn nhịn xuống được.

Cuối cùng Lý Xương Văn nhìn về phía phụ thân, ngôn từ như đao: “Phụ thân cũng là càng già càng hồ đồ.”

“Lý gia muốn phát triển lớn mạnh, vậy mà lại đi thông đồng với Thập tam Thái tử, nhưng ngay cả chi tiết của đối phương cũng không nắm rõ ràng? Chỉ tham một vài lợi ích.”

“Thật sự cho rằng chỉ bằng một cái danh hiệu đã điều tra xong sao? Đó chính là Thập Thái tử Long tộc.”

“Thái tử Long tộc chỉ có 10 người đứng đầu mới là con ruột của chủ Long Đình, còn lại tất cả chẳng qua chỉ là người đứng đầu của các mạch, Thập thái tử Long tộc là một mạch của tộc trưởng Hắc Long.”

“Sau khi ta biết Hắc Long thì cũng đã biết rõ tất cả mọi chuyện, nhưng đó chỉ là sự trả thù của Thập Thái tử, dù sao hí khúc mà Tề Địa thích nhất là Lư quốc công trảm long, trảm chính là Hắc Long.”

“Quả nhiên kiểm tra cụ thể tư liệu thực hư, biết rõ kỹ càng từ đầu đến cuối, năm đó một trận chiến Tam Tiên Đảo, Lư quốc công Tào Long Cát suất lĩnh dưới trướng 3000 Cự Kình lực sĩ, đại phá Long Hà Binh trọng giáp Long Đình, đặt Tam Tiên Đảo vào thế cục chiến thắng.”

“Đại tướng một phương của Long Đình, chính là tộc trưởng đời trước của Hắc Long.”

“Nhưng sau khi hắn chết, thế cục bắt đầu mất khống chế, cuối cùng dẫn đến Long Đình đại bại.”

“Mục đích một lần này của Thập hoàng tử, không có gì hơn là trước tiên giết Tào phu nhân, trước chặt đứt chỗ dựa lớn nhất của Tào gia, sau đó lại qua hơn mấy năm, đợi đến khi danh tiếng lắng lại, trực tiếp giết Tào gia sạch sẽ.”

“Dạng này cho dù là ai cũng không thể nghĩ được lại là Thập Thái tử Long tộc ra tay.”

Đậu Trường Sinh liên tục lắc đầu, nhìn Lý Xương Văn, thất vọng mở miệng nói: “Tâm địa của ngươi đã hoàn toàn đen.”

“Biết rõ kia là dị tộc, vậy mà còn hợp tác với đối phương.”

“Ngươi rõ ràng đã nhìn ra, mục đích của Thập thái tử kia không đơn giản, hắn muốn ra tay với Tào phu nhân thì có rất nhiều cơ hội, nhưng hết lần này đến lần khác lại để cho Lý gia các ngươi tới làm, chính là muốn xem nội bộ Nhân tộc chém giết lẫn nhau.”

“Hơn nữa giết vẫn là danh tướng hộ quốc của năm đó, hậu nhân của anh hùng Nhân tộc.”

Đậu Trường Sinh hiếm thấy hiện ra sát ý, ánh mắt rét lạnh nhìn chăm chú vào Lý Xương Văn, lãnh khốc nói: “Ngươi biết còn không ngăn cản, còn đáng hận hơn lão cha hồ đồ kia của ngươi.”

“Bây giờ ngươi nói những lời này, nhìn như thẳng thắn thành khẩn tất cả nhưng thật ra cũng không có lòng tốt nào.”

“Nói cho ta biết Thập Thái tử mới là chủ sử phía sau màn, chẳng qua là chỉ muốn nhìn xem ta có dám động đến vị Thập thái tử này hay không thôi?”

Một tay Đậu Trường Sinh đã đè lên chuôi đao Băng Phách Đao ở bên hông, trầm giọng mở miệng nói: “Lư quốc công chinh phạt dị tộc, không chỉ là có công với Đại Chu mà còn có công lớn với Nhân tộc.”

Bình Luận (0)
Comment