Chương 167: Lão Đậu ta muốn thắng
“Nhân tộc đang thịnh, nam săn yêu tộc, đông áp Long tộc, đây chính là một số tiền bối đầu rơi, máu chảy.”
“Lư quốc công chết lúc tráng niên cũng là do bị trọng thương trong trận chiến Tam Tiên Đảo.”
“Hậu nhân của Lư quốc công, Tào gia có thể suy, có thể bị người khác của Nhân tộc giết chết, nhưng tuyệt đối không thể bị chết ở trong tay dị tộc, là do tính toán của dị tộc.”
“Thập Thái tử Long tộc, ta nhất định phải giết.”
“Ai cũng không bảo vệ được hắn.”
“Nói đi.”
“Thập thái tử kia ở nơi nào?”
Ở Tây Viên.
Sắc mặt Đậu Trường Sinh âm trầm rời khỏi Lý viên, một chúng binh sĩ của Trường Thủy Doanh đi theo sau, sau khi cầm lấy dây cương thì trực tiếp xoay người lên ngựa.
Binh lính của Trường Thủy Doanh cũng sôi nổi lên ngựa theo.
Lý Xương Văn bị bó chặt trên lưng ngựa, người hắn uốn éo như giòi bọ, tận lực duỗi dài cổ ra, ánh mắt hắn nhìn về phía Đậu Trường Sinh, nói: “Tây Viên ở phía tây Lữ thành, sau khi vào thành đừng đi đường rẽ.”
“Vị Thập Thái tử kia của Long tộc gần đây vẫn luôn cư trú ở Tây Viên, mỗi ngày xem hí khúc, đây chẳng phải là hắn đang coi Lữ thành là rạp hát, còn ngươi và ta là con hát đi biểu diễn hí khúc cho hắn vui hay sao?”
Đậu Trường Sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Xương Văn, người này đúng thật là đã bất chấp tất cả, hoàn toàn không sợ phiền phức lớn, hết lần này đến lần khác châm ngòi thổi gió.
Chỉ là muốn cho Đậu Trường Sinh kết thù với Long tộc, đến cuối cùng dù ai thắng ai thua thì đối với Lý Xương Văn cũng là kiếm lời to.
“Binh quý thần tốc, Thất ca, chúng ta đến Lữ thành bắt người.”
Đậu Trường Sinh nhìn Tiêu Thiên Minh đang vội vã chạy tới, một vị Thập Thái Tử của Long tộc cũng không phải là vài vị đại Thái Tử trứ danh nhất, hắn cũng giống như Cửu Thái Tử chưa đạt đến cảnh giới Tông Sư.
Trận chiến Tam Tiên Đảo nhìn như đã qua hơn trăm năm trước, thời gian cũng đã đủ lâu, thời gian bấy nhiêu đó cũng đủ để cho Nhân tộc trở thành Tông Sư, thậm chí là Đại Tông Sư.
Nhưng đối với Long tộc lại khác, vào thời Thượng Cổ, Long tộc trăm năm tính một tuổi, tuy sau này đã không còn hưng thịnh như trước nhưng Long tộc vẫn là mười năm tính một tuổi.
100 mới được mười tuổi, vị Thập Thái Tử này cũng chỉ chừng mười mấy tuổi.
Long tộc thiên phú dị bẩm, tuổi thọ lâu dài, tuổi thọ bình thường sẽ là một giáp, nếu đổi sang tuổi thọ của con người thì sẽ là 600 năm.
Ngay cả khi Long tộc không tu luyện gì, lấy số tuổi tác không ngừng tăng trưởng, khí huyết không ngừng phát triển, vào độ tuổi thiếu niên cũng có đủ điều kiện trở thành thượng tam phẩm Tông Sư.
Có điều nó chỉ áp dụng với Long tộc thuần huyết.
Thực lực và tuổi thọ khiến cho Long tộc được ông trời ưu ái, trở thành con cưng của đất trời, thực lực của Long Đình siêu phàm, trở thành vua của thủy tộc, hùng cứ dưới vực biển sâu.
Nhân tộc thua xa Long tộc, không thể sinh ra đã có sức mạnh xé xác cả hổ báo, tương lai ắt thành Tông Sư như họ.
Nhân tộc trước khi tiến vào nhập phẩm võ đạo, yếu đuối không chịu nổi, ngay cả Long tộc nhỏ tuổi cũng có thể lấy một địch trăm.
Dù Nhân tộc có là thượng tam phẩm Tông Sư thì tuổi thọ cũng kém xa Long tộc, sức mạnh hay là tuổi thọ đều không bằng.
Nhưng hiện giờ Nhân tộc mới là bá chủ của đất trời.
Phù du tuy buổi sáng sinh ra đến buổi chiều đã chết, nhưng vẫn dám liều mạng với trời.
Thời gian trăm năm cũng đủ để Nhân tộc toả ra ánh hào quang sáng ngời.
Lấy thân thể yếu ớt của mình, sánh vai với thần minh.
Đậu Trường Sinh không lo lắng về vị Thập Thái Tử này, chỉ sợ bên cạnh Thập Thái Tử có Tông Sư bảo vệ, sau khi thấy Tiêu Thiên Minh nhận được tin tức đã đến được đây, lòng Đậu Trường Sinh cũng nhẹ nhõm đôi chút.
Trong thế giới võ đạo thịnh trị như này, dùng võ xưng hùng.
Tuy nhiên cũng có trận pháp có thể kìm chế được cường giả, bởi có chiến trận tồn tại áp chế những kẻ mạnh đó thì mới không xảy ra tình huống một Vô Thượng Tông Sư có thể phá tan đại quân trăm vạn người.
Đại quân trăm vạn người tập trung nhiều chiến tướng, chiến trận tầng tầng lớp lớp, thực lực của những mãnh tướng cũng bị áp chế, nhưng không thể vì thế mà quá xem thường bọn họ.
Suy cho cùng chiến trận có thể áp chế, nhưng cũng có thể tăng phúc.
Sau khi tập hợp và Tiêu Thiên Minh, hắn dẫn đầu Trường Thủy Doanh và Tuần Phòng Doanh, một đội quân mênh mông cuồn cuộn tiến về phía Lữ thành.
Lúc này binh quý thần tốc, chỗ của Tiêu Bạch Y đã có Trần tổng bộ đầu và Phùng Thiếu Ly vượt mười dặm sườn núi đến cứu viện, Đậu Trường Sinh không còn gì phải lo lắng nữa.
Hắn cũng chừa lại một phần binh lực để canh giữ một đám tù binh bị trói chặt ở Lý Viên, đây cũng không phải việc gì khó khăn.
Hiện giờ chỉ lo rằng Thập Thái Tử thấy tình hình không ổn trực tiếp bỏ chạy mà thôi, như vậy Đậu Trường Sinh sẽ rơi vào thế bí, không thể làm được gì.