Chương 170: Chân Long thiên mệnh (2)
Bởi vì nếu như hắn hoàn thành sát kiếp, thì triều Thái Tổ tiếp theo, bản thân Chân Long thiên mệnh đã không hoàn chỉnh, và cắt đứt hy vọng trở thành Thần Ma.
Chân Long thiên mệnh, song long không gặp gỡ, khi gặp nhau thì phải chém giết lẫn nhau, tranh đoạt thiên mệnh.
Khi Tiên hạ xuất hiện, Đại Thương không Thần Ma, ban đầu Đại Chu là vương triều may mắn nhất, nhưng cũng là vương triều cạnh tranh thảm thiết nhất.
Đại Thương Thái Tổ không vì Thần Ma, muốn chạy trốn Chân Long thiên mệnh, có thể nói là độ khó đã chợt giảm xuống.
Trong thế giới toan tính hỗn độn giữa Đại Chu và Thái Tổ, nhất thống thiên hạ một trăm lẻ tám châu, vốn nên trở thành Thần Ma, nhưng cuối cùng, khi sắp thành lại bại, thay vào đó lại ra Á Thánh.
Vương triều Đại Chu bây giờ vô cùng đặc biệt.
Đây là thông tin cơ bản mà Đậu Trường Sinh đã nắm được, còn bí ẩn trong đó thì hắn không biết được, nhưng chỉ cần nắm được điều này, hắn có thể cảm nhận được gió tanh mưa máu đang phả vào mặt mình.
Đậu Trường Sinh hơi chần chờ, chợt đẩy Thái Thú Lữ Quận ra, để cho binh lính của mình đè lại vị Thái Thú Lữ Quận, tiếp tục trầm giọng nói: “Lục soát.”
“Chỉ là dị tộc, dám can đảm mưu hại anh hùng hậu duệ của Nhân tộc ta.”
“Tìm ra vị Thập thái tử cho ta.”
“Đậu đại nhân không cần phí tâm.”
“Thập thái tử ở ngay tại đây, đưa hắn đi, không được quấy rầy sự an bình của Tây viên.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Tây viên bị bao vây thành hình tròn, lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, trong Tây viên có rất nhiều âm thanh hỗn loạn truyền ra, còn có tiếng huyên náo không nhỏ.
Một vị có làn da trắng nõn trông giống như màng bọc trứng gà, giống như có thể dễ dàng bị vỡ bởi một cơn gió, trông càng mê người hơn dưới ánh đèn, đôi mắt như ngọc đen toát lên một sự ấm áp sâu sắc, và đôi môi như hoa anh đào đang tức giận mà câu lên một độ cong như hình bán nguyệt, nhẹ nhàng như nước chảy, đẹp đến lòng người kinh hãi.
Cứ tưởng rằng Triệu Minh Ngọc đã là xinh đẹp vô địch trong thiên hạ, nhưng không ngờ còn có người xinh đẹp hơn hắn.
Thái Thú Lữ Quận đang bị đè lại, đột nhiên trở tay đẩy lui đám binh lính đã đè mình lại, lăn một vòng phóng về phía người tới, sau khi hắn đi tới trước mặt, liên tục cảm tạ nói: “Cố tiên sinh.”
“Đa tạ Cố tiên sinh.”
“Cố tiên sinh thực sự là phụ mẫu tái sinh của tiểu nhân.”
Thái Thú Lữ Quận rất vui mừng, cuối cùng cũng giữ được cái mũ ô sa của mình rồi.
Đậu Trường Sinh nhìn vị Cố tiên sinh trước mặt, dịu dàng như nước, xinh đẹp động lòng người, trong lòng hắn cực kỳ kiêng kị, với phong thái như vậy, một Thượng tam phẩm cũng không chạy thoát khỏi.
Hiếm thấy Tiêu Thiên Minh xoay người xuống ngựa, đi về phía Cố tiên sinh trước mặt, cúi đầu một cái rồi nói: “Hoá ra Cố tiên sinh ở đây, vãn bối đắc tội rồi.”
Sau khi nói xong, hắn nhìn Cố tiên sinh xoay người rời đi, nhìn suốt đến khi đối phương biến mất trong tầm mắt, lúc này mới vung tay lên nói: “Chúng ta đi.”
Được rồi.
Để có thể khiến Tiêu Thiên Minh cung kính như vậy.
Không thể nào là Tam phẩm Tông Sư, đây phải là võ đạo Nhất phẩm, là Vô Thượng Tông Sư.
Tề Địa nước cũng không cạn, chỉ mới tiếp xúc sơ bộ, đã lòi ra một Tề Thánh Công, Cố tiên sinh.
Đậu Trường Sinh di chuyển tầm mắt, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thập thái tử Long tộc.
“Đi thôi.”
“Tiễn ngươi lên đường.”
“Ngươi dám giết ta?”
Mùa thu vàng tháng mười.
Từng trận gió tây bắc thổi nhẹ mang theo cảm giác mát rượi.
Đối diện gió tây bắc thổi tới, là cảm giác lạnh do Thập thái tử Long tộc mang đến, vẻ mặt hắn ung dung nhìn về phía Đậu Trường Sinh, không quan tâm hơn thua nói: “Ta là Thập thái tử Long tộc.”
“Thiếu tộc trưởng tộc Hắc Long, tương lai là người đứng đầu Hắc Long tộc.”
“Lần này tới Tề Châu là để trải nghiệm hí khúc của Nhân tộc, không biết đã phạm vào kiêng kị gì dẫn đến vị đại nhân này hô đánh hô giết ta như vậy.”
Đậu Trường Sinh lạnh lùng nhìn chăm chú Thập thái tử Hắc Long, vị này biến thành hình người cũng không hoàn chỉnh, cái trán hơi rộng, nhất là chiếc sừng rồng ở trên đầu, cho dù là dùng tóc đen che lấp lại đeo phát quan nhưng vẫn còn lộ ra manh mối.
Vươn tay chộp lấy Thập thái tử Hắc long, sau đó quăng lên trên lưng ngựa, Đậu Trường Sinh xoay người một cái trực tiếp tung người lên lưng ngựa, nắm lấy dây cương hai chân kẹp thúc vào bụng ngựa, ngựa trực tiếp lao ra ngoài.
Cố tiên sinh xuống tay sạch sẽ lưu loát, cho dù vị Thập thái tử Hắc long này có tu vi gì đi chăng nữa thì đã hoàn toàn bị phong bế, không lộ ra một tia khí tức nào, cho dù là con ngựa dưới háng này cũng không biết trên lưng mình chính là một Long tộc thuần huyết.
Giết rồng.
Điều này tự nhiên không thể ở Tây viên.
Cũng không thể một đao chém Thập thái tử Hắc long ngay bây giờ được.
Đậu Trường Sinh muốn một đao chém Thập thái tử Hắc long ở trước mặt công chúng, trước vạn cái nhìn chăm chú của dân chúng trên pháp trường.