Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 171 - Chương 171. Đao Hạ Lưu Người

Chương 171. Đao hạ lưu người Chương 171. Đao hạ lưu người

Chương 171: Đao hạ lưu người

Đồng thời cũng mang đám người Lý gia, toàn bộ đều xử phạt mức cao nhất theo pháp luật, chém luôn một đao.

Muốn giết gà dọa khỉ.

Thay làn gió mới cho Nhân tộc, đồng thời rửa sạch cách nhìn của dân chúng với bản thân mình.

Kỳ tiếp theo của Thiên Cơ Báo, chính là sống lưng của Nhân tộc- Đậu Trường Sinh!

Cứu vớt hậu duệ của anh hùng, bảo vệ hào kiệt trong tộc.

Suy nghĩ một chút cũng thấy có chút kích động.

Đậu Trường Sinh quyết định nhanh chóng, sau khi đi vào pháp trường thì bắt đầu chỉ huy binh lính bố trí.

Cùng lúc đó tin tức cũng thả ra ngoài, tin tức này giống như gió bão, mạnh mẽ khuếch tán toàn thành, trong vòng khoảng thời gian ngắn cũng đã oanh động Lữ Thành.

Bất cứ là thế gia đại tộc hay là quan viên tay cầm quyền lớn, hay vẫn là tiểu thương người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, toàn bộ đều đã nhận được tin tức, biết đại khái chuyện từ đầu đến cuối.

Điều này dẫn tới vô số người hứng thú, người đến pháp trường xem náo nhiệt không ngừng gia tăng.

Không ít võ giả bắt đầu hội tụ đến, trong khoảng thời gian ngắn bên trong pháp trường trống trải vắng vẻ cũng đã có rất nhiều dòng người cuồn cuộn, rậm rạp chằng chịt, toàn bộ đều là bóng người.

Từng trận tranh chấp cũng bắt đầu xuất hiện, không ít quyền quý đến, trực tiếp bắt đầu chen ngang, nắm giữ những vị trí tốt nhất, nô bộc vung vẩy cây gậy trong tay hung ác quật đám người mở đường cho quyền quý.

Dân chúng bình dân bị đau cũng chỉ có thể nhao nhao tránh né, ở bên trong đám người nhường ra một con đường, nhưng một số võ giả cũng không dính chiêu này trực tiếp lựa chọn rút đao.

Pháp trường đã hiện ra mỗi người một vẻ, không biết bao nhiêu năm, không có náo nhiệt như vậy, cũng chỉ có thời kì ăn tết, thời kì Tây viên náo nhiệt nhất mới có thể so được với lúc này.

Một cỗ kiệu từ phương xa đi tới.

Mười sáu vị tráng hán mặc quần áo màu xanh, cao lớn khôi ngô giống như cây cột điện nâng cỗ kiệu chậm rãi đi tới, vị trí hai bên cỗ kiệu có thị nữ dáng người cao gầy, mặt mang khăn lụa màu trắng, tay ngọc của các nàng nâng lên đoá hoa đỏ thẫm ở giữa.

Đằng sau cỗ kiệu có đông đảo nô bộc đi theo, một đám người mênh mông cuồn cuộn không dưới trăm người.

Gõ chiêng dẹp đường, thị nữ nâng hoa.

Đám người tự động tách ra, đây cũng không cần có người xua đuổi, một con đường đã xuất hiện.

Tề Thánh Công đến.

Là người bản địa Lữ Thành, không người không biết, không người không nhận ra.

Cỗ kiệu chưa từng đặt xuống, chỉ là màn che hơi hiện ra một khe hở, người ngồi ngay ngắn ở bên trong cỗ kiệu nhờ vào đó quan sát pháp trường ở đằng trước.

“Kẻ tóc tai bù xù đầu mọc sừng rồng kia chính là Thập thái tử Long Đình.”

Một vị cầm trong tay quạt giấy, nam tử mặt trắng không râu, to lớn cao gầy, mặt ngoài nhìn giống như hào hoa phong nhã, cử chỉ văn nhã, giải thích với Tề Thánh Công ở bên trong kiệu.

“Còn có quỳ ở trên mặt đất, đó chính là tổng bộ đầu Lý Xương Văn của Tề Châu chúng ta.”

“Lý gia chiếm giữ Lữ Thành nhiều năm lại không ngờ được rằng trong một ngày sẽ bị Đậu danh bộ một mẻ hốt gọn.”

“Thiên hạ đều xem thường vị Đậu danh bộ này.”

“Công gia thừa kế không có suy tàn, phú quý không dứt, nhưng đối với dạng người ác như chó lác này thì vẫn nên lấy giao hảo làm chủ, dù sao vị Đậu Trường Sinh này không chết thì tương lai trăm năm sau cũng coi là võ đạo Nhất phẩm Vô Thượng Tông Sư, khuấy động phong vân thiên hạ.”

“Chuyện Tây viên không cần thiết truy cứu nữa mà ngược lại phải mở tiệc chiêu đãi Đậu Trường Sinh, hóa giải một phần phân tranh này.”

Bên trong cỗ kiệu truyền tới giọng nói khàn khàn: “Trương tiên sinh nói sai rồi sao? Chỉ là việc nhỏ, còn việc Đậu Trường Sinh bao vây Tây viên của ta, chuyện này không truy cứu cũng được, nhưng sao lại phải mời Đậu Trường Sinh.”

Quạt giấy trong tay Trương tiên đánh vào lòng bàn tay, bắt đầu giải thích cho Tề Thánh Công: “Công gia ít quan tâm đến chuyện của tiểu bối nên không biết cách làm người của Đậu Trường Sinh.”

“Thần Đô đã lưu truyền lòng dạ của kẻ kia nhỏ như lỗ kim, hơn nữa còn có thù tất báo.”

“Chuyện này nhìn như là công gia bị thiệt thòi, nhưng theo logic của Đậu Trường Sinh thì lại cho rằng bản thân mình bị thua thiệt, không chừng sẽ thầm hận công gia.”

“Hiện giờ đối phương xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lá gan của Đậu Trường Sinh cực lớn, lấy Ngưng Cương cảnh thất phẩm lại dám bí mật tính kế võ đạo Nhất phẩm, không thể nói trước sau khi đối phương bước vào Trung tam phẩm sẽ bắt đầu chủ động trả thù công gia.”

“Đương nhiên công gia cũng không sợ Đậu Trường Sinh kia, nhưng dạng người hung ác này lại nhớ kỹ từng giây từng phút, tóm lại không phải là một chuyện tốt. Một bữa cơm này là công gia sẽ đuổi được hắn, chúng ta cũng sẽ được an tâm.”

Giọng nói của Tề Thánh Công khàn khàn tràn ngập phiền muộn: “Trong thiên hạ sao lại có kẻ kỳ ba như thế?”

Bình Luận (0)
Comment