Người trong giang hồ tuy rằng có thể lập tức có được một thân phận hiển hách, trở thành trọng thần của Đại Chu nhưng rốt cuộc vẫn là người ngoài, không có sự đề bạt của nội bộ, tự nhiên sẽ bị quan viên trong nội bộ gây khó dễ, hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn cũng không có nhân thủ đắc lực nhất hay là tâm phúc của hắn trợ giúp.
Trong khoảng thời gian ngắn thì vị đó là sẽ không thể có tên trong danh sách ứng cử viên cho vị trí điện chủ được, Cho nên cũng không có quyền hạn của điện chủ, nhưng nếu là hắn thì lại khác, thân tín của hắn nhiều vô số kể, vị trí điện chủ hắn chắc chắn sẽ ngồi vững, đồng thời sẽ nắm giữ trong tay không ít quyền lực của Lục Phiến Môn, nếu lại dựa vào Đậu Trường Sinh nữa thì căn bản sẽ không có chỗ cho bọn họ tiến bộ.
Gia Cát Vô Ngã chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Đông Phương thần bộ, Trong lòng thầm cười nhạo một chút, đám yêu ma tà giáo hay nịnh hót Đậu Trường Sinh này lại nguyện ý làm tay sai cho Đậu Trường Sinh, thế cho nên Đậu Trường Sinh mới có thể làm mưa làm gió như vậy.
Nay vì chính nghĩa mà hy sinh mạng mình vì Thần Ma, giờ đây bọn họ cũng không còn nơi nào để đi.
Đậu Trường Sinh đánh cược quá lớn, cũng không biết hắn sẽ thất bại hay không, kể cả khi hắn không thất bại nhưng nếu chứng đạo thành công thì như vậy hắn cũng sẽ phải rời khỏi Nhân cảnh, chỉ cần đến lúc đó nắm trong tay quyền lực thì vẫn sẽ có thể giải quyết ổn thỏa mọi việc.
Trả lại một thiên hạ tươi đẹp.
Gia Cát Vô Ngã một lần nữa củng cố niềm tin của mình, đồng thời hắn cũng nâng cao độ cảnh giác hơn với những hành vi trái với lương tâm của mình, tất cả là vì thiên hạ, vì chúng sinh.
Bây giờ đừng nói đến việc diệt trừ Hợp Hoan Tông, ngay cả khi nó được đổi thành Đại Nhật tông thì hắn cũng phải hạ độc thủ.
Gia Cát Vô Ngã không thèm để ý Đông Phương thần bộ, hắn bây giờ đang chờ đợi thời gian.
Nửa giờ sau.
Gia Cát Vô Ngã phất tay nói: “Có thể khởi động trận pháp rồi.”
Vừa nói xong, ánh sáng bốn phương bắt đầu từ từ sáng lên.
Giống như một tấm lưới, ngang ngang, dọc dọc, chúng bắt đầu liên tục đan xen vào nhau, hoàn toàn ngăn cách thiên hạ bên ngoài.
“Ngàn vạn mũi tên đồng loạt bắn ra.”
Gia Cát Vô Ngã bình tĩnh nhìn căn cứ của Hợp Hoan Tông trước mắt, không chút nghĩ ngợi mà dẫn theo rất nhiều cao thủ xông lên trước, xông vào căn cứ Hợp Hoan Tông đại khai sát giới.
Hợp Hoan Tông đã hoạt động ở đây không biết bao nhiêu năm, nhất định cất giấu rất nhiều trận pháp, đặt rất nhiều bẫy rập, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ trúng bẫy của họ cho dù là một vị Vô Thượng Tông Sư thượng tam phẩm rơi vào bẫy cũng sẽ có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên cách tốt nhất chính là không chủ động xông vào trong căn cứ Hợp Hoan Tông hay cho những Đại Tông Sư ra tay ở bên ngoài cứ điểm Hợp Hoan Tông phía trước mà là lấy đại quân trấn áp cục diện, từng bước từng bước giành chiến thắng, cùng những vị tướng kiệt xuất trấn áp trận chiến.
Đây không phải là hai phái công phạt nhau, dưới tình huống song phương hẹn rõ thời điểm giao chiến xong thì đây là cách mà triều đình diệt trừ tà ma ngoại đạo.
Hợp Hoan Tông không bại lộ còn tốt, nhưng đã bại lộ rồi thì định sẵn số phận của tông phái bọn họ sẽ phải diệt vong.
Đại quân đang dần áp sát biên giới, Hợp Hoan Tông không có Thần Binh, làm sao có thể ngăn cản được đại quân.
Ưu thế nghiêng hẳn về phía mình nên đương nhiên Gia Cát Vô Ngã không cần nóng vội mà làm liều, hắn có thể thong dong bắt đầu tiến công, trận vây quét Hợp Hoan Tông lần này là do một trăm lẻ tám châu của Đại Chu cùng nhau phát động, một trận chiến này sẽ không có bất kỳ một tin tức gì truyền ra ngoài, để Hợp Hoan Tông biết được mà chạy trốn.
Gia Cát Vô Ngã không khỏi cảm thán, năm xưa, triều đình không làm gì được môn phái võ đạo mạnh như Hợp Hoan Tông, nhưng bây giờ, thời thế thay đổi, Hợp Hoan Tông lại bị tiêu diệt một cách dễ dàng như vậy.
Sư đồ Đậu thái sư dù cho có ngàn vạn chỗ không tốt nhưng lại có một điểm cực kỳ ổn thỏa chính là họ biết được quá nhiều bí mật.
Âm Cực Tông ở đâu?
Hợp Hoan Tông ở đâu?
Triều đình không biết đã hy sinh bao nhiêu người mà cũng không có hoàn toàn điều tra rõ ràng được, nhưng hiện tại, cũng chỉ là một câu nói của hắn.
Từng mũi tên được phóng ra, bay trên không trung, che khuất cả một mảng trời, cuối cùng hóa thành một dòng nước lớn, hung hăng đánh vào mái nhà của cứ điểm Hợp Hoan Tông.
Ầm, ầm, ầm!
! ! ! ! ! ! !
Những tiếng nổ nối tiếp nhau vang lên.
Mỗi một mũi tên đều giống như pháo hoa, sau khi nổ tung thì bắt đầu vụn vỡ thành từng mảnh, trong nháy mắt những mũi tên ấy đều biến mất, trả lại sự thanh tĩnh, hoàn hảo của lúc đầu.
Gia Cát Vô Ngã nhìn thấy một màn này, liền nói với Đông Thần Thần Bộ: “Hợp Hoan Tông kiên trì không được lâu nữa.”