“Cứ công kích như này, nhiều nhất một giờ nữa thôi Hợp Hoan Tông sẽ không chống đỡ được nữa.”
“Đây không phải là hai tông giao chiến, mà là đại quân công phạt Hợp Hoan Tông, Hợp Hoan Tông có thể ở trong thành bố trí đại trận cầm cự được một canh giờ dưới sự công kích của đại quân đã là cực kỳ hiếm có rồi."
“Cho nên Nếu Hợp Hoan Tông không muốn bị diệt vong thì cần phải phản kích lại, cách tốt nhất chính là đột phá được vòng vây, chỉ phòng thủ như bây giờ thì bọn họ chắc chắn phải bị diệt vong, chuyện này là chuyện không cần nghi ngờ."
“Đông Phương thần bộ, ngươi nhận mệnh đi xuất lĩnh một số Tông Sư Lục Phiến Môn, cầm quân đi trấn áp đại trận."
“Đông Xưởng dẫn quân đi phía Tây, Kim Linh Vệ đi phía Bắc, nơi này sẽ do Thần Hầu phủ đóng quân."
“Nếu Hợp Hoan Tông đột phá được vòng vây thì không cần lập tức đánh lui Hợp Hoan Tông, phải cho Hợp Hoan Tông một ít hy vọng, nếu không thì chó cùng rứt dậu, Hợp Hoan Tông sẽ liều mạng mà chiến đấu, cho dù phe chúng ta có giành được thắng lợi thì cũng tổn thất không nhỏ."
“Thái sư nhân nhân từ chính trực vô cùng, nhất định sẽ không hy vọng có người nào chết."
Đông Phương thần bộ hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn với lời nói của Gia Cát Vô Ngã, lão gia hỏa này hiện giờ cứ mở miệng là Thái sư, ngậm miệng cũng là Thái sư, cái gì cũng suốt ngày nhân, nghĩa, ái.
Thật không thể tưởng tượng được Gia Cát Vô Ngã này sẽ là một kẻ đi nịnh bợ, danh tiếng một đời của hắn ta cũng đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Trong quá khứ cũng đã từng rất kính trọng hắn ta, giờ xem ra tất cả đều uổng công vô ích, những sự kính trong ấy bây giờ đều xem như cho chó ăn vậy.
Những lời nói như vậy nên là do chính bản thân mình nói ra.
Đông Phương thần bộ suất lĩnh Tông Sư của Lục Phiến Môn xong liền vội vàng rời đi, trong nháy mắt những Tông Sư được tập hợp thành một đại quân đã biến mất dần đi.
Gia Cát Vô Ngã bắt đầu chờ đợi.
Thời gian dự đoán là một tiếng nhưng vẫn chưa dùng đến một phần tư thời gian thì Hợp Hoan Tông cuối cùng cũng chống đỡ không được nữa.
Từng bóng người lao ra ngoài, một số người xông thẳng về phía Gia Cát Vô Ngã, số còn lại bắt đầu chạy tán loạn.
Gia Cát Vô Ngã cười lạnh một tiếng, Ma Đạo tặc chính là Ma Đạo tặc, tại thời khắc sinh tử mấu chốt này, rất rõ ràng là ý kiến nội bộ của bọn họ không thống nhất, cho nên mới xuất hiện tình huống có người thì muốn liều chết đánh một trận để giết địch nhưng vẫn có người muốn chạy trốn, giữ an toàn cho tính mạng hắn.
Cho dù là đột phá vòng vây thì biện pháp tốt nhất vẫn là tập trung công kích một chỗ, sau khi doanh trại của địch bị phân tán mới có thể lựa chọn tẩu thoát, nếu không lực lượng không thể tập trung đến một chỗ, tất cả sự nỗ lực đột phá kia cũng chỉ là cát bụi, cuối cùng vẫn sẽ bị tiêu diệt.
“Gia Cát Vô Ngã."
“Gia Cát thị các ngươi tương lai nhất định sẽ bị thanh lý."
“Hợp Hoan Tông sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một vị nào trong các ngươi, sớm muộn gì cũng có ngày bắt các ngươi đền mạng, các ngươi chết rồi, con cháu các ngươi sẽ phải trả."
Tự khiến lúc này có một giọng nói oán hận vang lên, đối phương là một lão già.
Mái tóc bạc trắng được chải chuốt tỉ mỉ, mặc dù khuôn mặt đã tràn ngập nếp gấp nhưng vẫn có thể nhìn ra được thời niên thiếu cũng là một mỹ nhân phong hoa tuyết nguyệt.
Gia Cát Vô Ngã nghe âm thanh liền nhìn qua chỗ phát ra âm thanh ấy, vừa liếc mắt ,nhìn thấy người đi tới, cười lạnh nói: “Thì ra là Cát trưởng lão."
“Ngươi cả đời bắt không biết bao nhiêu là nữ hài tử, làm cho vô số gia đình tan vỡ, đánh mất lương tâm, vậy mà để cho ngươi sống đến tuổi này thật sự là một nỗi bi ai của chính đạo."
“Nhưng hôm nay thì khác, Thái sư nhân từ chính nghĩa vô song, đại từ đại bi nên muốn giết hết tà ma ngoại đạo như ngươi."
“Chúng sinh may mắn có thể chờ đến khi Thái sư xuất thế."
Cát trưởng lão vô cùng tức giận, ánh mắt giống như muốn bắn ra lửa, phẫn nộ gào thét nói: “Đậu Trường Sinh kia xuất thân bất chính, đích thực là con cháu Thần Ma , ngươi còn nói ra được những lời này?”
“Ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?"
“Thật không ngờ, Gia Cát đại nhân nổi tiếng công bằng, nghiêm khắc lại chỉ là một tên tiểu nhân xu nịnh."
“Vì tiền đồ phú quý của mình, lại đi làm một con chó mua vui cho Đậu Trường Sinh."
Gia Cát Vô Ngã thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đại sư nhân từ, từ khi ra tay đã diệt trừ vô số ác nhân."
“Sự kiện ở Tề Châu giết đó là Long tộc, là dị tộc."
“Từng chuyện từng chuyện một, nếu không phải là Ma Đạo thì chính là dị tộc, Thái sư diệt trừ gian ác, bảo vệ cho Nhân tộc ta, há lại là người cho yêu phụ ti tiện như ngươi có thể vũ nhục.”
Cát trưởng lão bị đại quân công kích buộc phải rút lui, so với vết thương trên người thì vết thương trong lòng hắn giờ phút này còn nghiêm trọng hơn, lúc này hắn tức giận cười to, châm chọc nói: “Vậy còn Vạn Pháp Tông và Đại Tông thì sao?”