“Chuyện này ngươi nói như thế nào?"
Gia Cát Vô Ngã lộ ra vẻ khinh thường, thản nhiên nói: “Trong trận chiến ở núi Ba Lăng, Thần Ma dị tộc còn chưa chết, nội bộ Vạn Pháp Tông xảy ra nội chiến, không có ý thức nghĩ về đại cục, Đại Nhật tông cũng như thế.”
“Thật sự là chính đạo làm xằng làm bậy, tư tâm quá nặng, không khác gì ma giáo.”
“Nếu không phải Thái sư có bản lĩnh cao cường thì cũng đã bị Ba Xà tính kế thành công, đến lúc đó cảnh sẽ xuất hiện trước mặt vạn tộc chính là trận chiến còn chưa kết thúc thì Nhân tộc bắt đầu nội chiến, điều này sẽ làm cho tộc ta trở thành trò cười của vạn tộc."
“Là Thái sư lật ngược tình thế, ngươi có thể sống yên ổn đến ngày hôm nay đều là công lao của Thái sư."
“Nhưng yêu phụ ngươi, lại không hiểu tri ân báo đáp."
“Thái sư muốn giết ngươi, ngươi hãy thành thành thật thật vươn cổ ra để cho Thái sư giết."
“Vậy mà còn dám phản kháng, nhưng vậy thì cũng thôi đi, lại còn quá đáng hơn nữa, còn dám vu khống Thái sư."
“Thật sự là tội ác tày trời, ghê tởm vô cùng.”
“Trong thiên hạ có một yêu phụ như ngươi, thật sự là chuyện làm chúng ta thấy sỉ nhục."
Cát trưởng lão phun ra một ngụm máu,một tay đưa lên miệng lau máu, một tay chỉ vào Gia Cát Vô Ngã, toàn thân hắn đã run rẩy, tức giận đến nói không nên lời.
Thiên hạ.
Thiên hạ lại có người mặt dày vô sỉ như vậy.
Thần Đô.
Một tiếng sấm vang lên.
Một làn gió bão, trong nháy mắt bao trùm cả Thần Đô.
Trong màn đêm mênh mông vô tận, không biết có bao nhiêu người bị nó làm bừng tỉnh.
Một số người dân bình thường lần lượt đắp chăn lại để chống lại làn gió lạnh đột ngột đến, trong lòng đang kỳ quái tự hỏi, hiện giờ còn đang là mùa hè nóng nực, sao tự nhiên lại có đợt gió giống như mùa đông khắc nghiệt thổi đến.
Đối với một số võ giả có tu hành mà nói sự biến động đột nhiên bộc phát này cực kỳ không bình thường.
Từ Trường Khanh đang xử lý nốt một số chuyện rườm rà trên triều đình, vừa mới ngồi xuống, đang định lấy một ít sách cổ ra thì liền cảm nhận được làn gió lạnh đột nhiên bộc phát này, không thể không đặt sách cổ trên tay xuống.
Hắn thở dài nói: “Thiên Nhân Giao Cảm.”
Ai có thể ngờ được rằng Đậu Trường Sinh có thể đánh chết Thần Ma hiện giờ mới đột phá đến võ đạo nhị phẩm, đệ nhị cảnh Thiên Nhân Giao Cảm.
Khoảng cách tu luyện thành công đến võ đạo nhị phẩm phía trước còn có một cảnh giới lớn như võ đạo nhất phẩm, chứ đừng nói chi là đến cảnh giới Thần Ma, trước sau còn có thêm vài cái tiểu cảnh giới.
Từ Trường Khanh không phải là người duy nhất bị làn gió lạnh đột ngột này làm kinh động, thực lực nhỏ yếu thì có thể mờ mịt vô tri, không biết được nguồn cơn của làn gió lạnh ấy là từ đâu đến nhưng chỉ cần là Tông Sư tam phẩm trở lên đều có thể phán đoán ra nguồn gốc của làn gió lạnh kia.
Luồng hàn khí này bộc phát chính là do Nội Thiên Địa mở ra, từ đó tạo thành luồng hàn khí tiết ra ngoài, lại bởi vì Thiên Nhân Giao Cảm mà ảnh hưởng đến tứ phương.
Giờ phút này Đậu Trường Sinh không hề hay biết về sự chấn động ở Thần Đô mà là đang thành thành thật thật tu hành.
Đậu Trường Sinh cũng không ngờ được gần đây hắn cũng không hay tu luyện lắm nhưng thực lực vẫn đang tăng vọt, một ngày mạnh hơn một ngày nên hiện giờ mới có thể đột phá đến võ đạo nhị phẩm không lâu liền hoàn thành tu hành Hiển Thánh, chính thức bước vào cảnh giới thứ hai trong Nội Thiên địa, cũng chính là Thiên Nhân Giao Cảm.
Đây là một cảnh giới rất quan trọng, Thiên Nhân Giao Cảm lại tấn thăng nữa thì chính là cảnh giới mà thiên nhân hợp nhất.
Mà Nội Thiên Địa kế tiếp tu hành chính là đem Nội Thiên Địa và Thiên Địa dung hợp để hình thành Thiên Địa Pháp Vực.
Thiên Địa Pháp Vực mà xuất hiện thì đây chính là võ đạo nhất phẩm.
Đậu Trường Sinh đang ổn định lại thiên hạ bên trong cơ thể mình, nhìn nội thiên địa xuất hiện cơ thể mình và nó đang không ngừng mở rộng, cuối cùng đạt đến cực hạn, sau đó Nội Thiên Địa bắt đầu hư ảo rồi dần dần bắt đầu cô đọng lại.
Đậu Trường Sinh vẫn còn nhớ rõ, lúc trước là mình đã phải chịu không ít thiệt thòi khi gặp phải Nội Thiên Địa, giống như là lần đầu tiên gặp phải Đông Phương Thái A, đối phương chính là Thiên Nhân Giao Cảm, hắn chỉ cần vận dụng Nội Thiên Địa, liền làm cho sứ giả của Linh tộc chết, còn mình thì chủ động đi bái kiến Quốc sư, nhưng bản thân hắn cũng đã phải chịu không ít thiệt thòi.
Bây giờ bất tri bất giác, chính mình cũng đã mở ra Nội Thiên Địa.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn về phía Nội Thiên Địa của mình, hắn có thể thấy rõ Nội Thiên Địa bên trong không phải rất lớn, ước chừng cũng chỉ bằng với sân bóng đá, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, xét về quy mô, khẳng định là vượt qua những võ giả vừa mới đột phá khác.