Nhưng bây giờ Hợp Hoan tông đã không còn tồn tại, suy nghĩ của người người đều không cần giấu nữa, những suy nghĩ táo bạo kia cũng trỗi dậy, không chừng bọn họ còn giấu tay trong, đến lúc báo cho quan phủ thì sẽ dẫn đến sự điều tra của quan phủ.
Vốn dĩ cái này cũng không có gì, chỉ cần triều đình không lấy được danh sách thì chẳng cần lo lắng nữa, chuyện này hoàn toàn có thể đánh cược một lần.
Mấu chốt là hiện tại Đậu Trường Sinh đang nắm quyền trong tay, người này đúng thật là đại ma đầu đương triều, lục thân đều không nhận, nói trở mặt là trở mặt, đúng mà vô tình, quả thật như khắc vào tâm can.
Bản thân hắn xuất thân là Ma đạo, hiện tại đã có địa vị, nhưng chính là tình huống dự đoán là hắn sẽ tấn công chính đạo không xuất hiện mà ngược lại lại là trực tiếp công kích Ma đạo.
Vừa ra tay chính là làm kinh thiên động địa, trực tiếp xóa bỏ luôn Hợp Hoan tông.
Trong Cửu đại thượng tông, chỉ có ba môn phái là thuộc về Ma đạo, hiện nay, tông môn Thiên Ma Tông đã bị diệt, chỉ còn lại thiên ma đời thứ mười, Hợp Hoan tông cũng bị tiêu diệt, bây giờ cũng chỉ còn Âm Cực Tông miễn cưỡng tồn tại.
Đạo sĩ trong dự đoán của Ma đạo không những không xuất hiện mà tình huống bây giờ đối với Ma đạo còn bất lợi hơn.
Loại ma đầu như Đậu Trường Sinh chính là giết người không cần lý do, nếu có người nói cho hắn biết, có lẽ Đậu Trường Sinh sẽ dựa vào đó mà giết hắn.
Thái thú vân Quận cẩn thận suy nghĩ, xác suất xảy ra loại tình huống này không nhỏ, người khác dù sao vẫn cần mặt mũi, còn biết xấu hổ nên có gì đi chăng nữa thì cũng vẫn phải cần đầy đủ chứng cớ, nhưng Đậu Trường Sinh căn bản không cần.
Nghe tin giết người, vu cáo có công, v.v ..., tất cả đều sẽ được dàn dựng trong tương lai.
Vì vậy mà tiếp tục chờ đợi thì xác suất tử vong thực sự là quá lớn.
Thái thú Vân Quận im lặng hồi lâu mới nói: “Tình hình hiện giờ thì chỉ có ba con đường có thể đi."
"Một là thành thành thật thật chờ đợi tin tức, vậy thì chờ đợi ngươi trong tương lai sẽ là chuyện ngươi có khả năng phải chết. Cách thứ hai chính là bí mật trốn thoát. Trong tương lai, ngươi sẽ trở thành tội phạm bị triều đình truy nã và phải sống một cuộc đời trốn chui trốn lủi và sẽ phải sống sót trong nhiều thập kỷ cho đến khi Đại Chu sụp đổ."
“Cách cuối cùng đó là phản loạn.”
“Thay vì chờ chết chi bằng đấu tranh hết sức một lần.”
“Đậu Trường Sinh nghiêm cấm đánh bạc và thanh lâu, kỹ viện. Điều này đã phạm phải điều kiêng kị, hơn nữa Quan Tinh Đài kích thích khiến cho dân chúng phẫn nộ, Đại Chu đã lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, chỉ cần chúng ta giơ tay hô vang, nhất định mọi người trong thiên hạ đều sẽ hưởng ứng.”
Phương giáo uý mặt không biểu cảm, đối với những lời nói điên cuồng của thái thú Vân quận không hề có bất kỳ sự biến đổi cảm xúc nào, hiển nhiên, Phương giáo uý đã sớm nghĩ đến điều này.
Từ từ mở miệng nói: “Từ bỏ hết tất cả mọi thứ mà chạy trốn thì một mình ta cũng không sao, nhưng cả nhà trên dưới mười người của ta, mỗi một người đều không thể bỏ lại.”
"Nhiều người như vậy thì mục tiêu quá lớn, trốn không thoát sự truy sát của triều đình Đại Chu."
“Hoặc là nhất thời không sao nhưng lại phải sống cuộc sống hốt hoảng, sớm tối chạy trốn, lo lắng từng ngày thì ta cũng không chịu nổi.
“Lại càng không thể ngồi không chờ chết, như vậy chúng ta chỉ còn một con đường."
“Tạo phản.”
“Chết sớm, chết muộn, đều là phải chết."
“Không bằng chết một cách oanh oanh liệt liệt.”
Thái thú Vân Quận nhìn Phương giáo uý, cũng phán đoán ra được rằng đối phương đã tính toán mọi thứ trước khi hắn ta đến, tàn nhẫn nói: “Chúng ta đã là thần tử của Đại Chu, chúng ta không thể trực tiếp làm phản."
“Sẽ không những không lấy được sự ủng hộ của người dân thiên hạ mà ngược lại còn bị người đời chê trách.”
“Hiện giờ Đậu Trường Sinh nắm quyền triều chính, áp bức tân quân, chúng ta phải thanh quân trắc, hiệu triệu nghĩa sĩ trong thiên hạ, giết giặc nước.”
“Có như vậy mới được coi là chính đáng, điều binh vì chính nghĩa, mới được thiên hạ công nhận."
Phương giáo uý trầm giọng nói: “Triều đình không có đạo đức, đều là đạo tặc làm hỗn loạn triều cương. Chỉ có thanh quân trắc, nghênh đón Thái tử trước trở lại mới có thể xua đuổi cái xấu xa, đưa thiên hạ trở lại một tương lai tươi sáng.”
Thái thú Vân quận tiến lên hai bước, đi tới giá vũ khí, giơ tay nắm lấy một thanh trường kiếm dài ba thước, đi về phía ngoài cửa, đồng thời nói: “Sớm còn hơn muộn!"
“Thiên hạ thủ nghĩa, đây là điều không thể bỏ qua."
“Chỉ có thanh danh cao, chúng ta mới có thể giữ được người nhà. Sẽ có nghĩa sĩ phù trợ, nhân cơ hội này mà cầu danh tiếng.”
“Và chỉ có cách này, chúng ta mới có thể giành được một cơ hội sống thay vì cái chết."
Đôi mắt của thái thú Vân Quận tràn ngập ánh lửa, đó là ngọn lửa của sự tham vọng.