Trái phải chẳng qua cũng đều là một cái chết, thà chết một cách oanh liệt, dốc sức chiến đấu, nếu thất bại thì tất nhiên tất cả sẽ kết thúc, nhưng nếu thành công vậy thì vừa có thể thoát chết, vừa có thể một bước lên trời.
Phương giáo uý cũng sải bước về phía trước và nói một cách trịnh trọng: "Chúng ta trước tiên đi đến Thành Đông trước. Hiện tại chúng ta cần sự giúp đỡ của những người đó, chỉ sau khi chúng ta có được sự hỗ trợ của họ, chúng ta mới có thể kiểm soát Vân Thành."
Thái thú Vân quận giơ tay, trực tiếp từ chối : "Không cần."
"Những người kia mỗi người có chính kiến không giống nhau, đầu óc lộn xộn, cũng không biết cần phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể được bọn họ ủng hộ, nhưng hiện tại thời gian rất quý giá."
"Trực tiếp đi phủ Châu Mục đi, bây giờ chính là thời điểm bọn họ đều tập trung làm nhiệm vụ, quan viên trên cơ bản đều ở nơi đó, chỉ cần giết chết được Châu Mục và đám người đi theo hắn vậy thì ở Vân Châu này sẽ không có quan viên nào lớn hơn ta, ta sẽ tiếp quản Vân Thành một cách quang minh chính đáng.”
“Đến lúc lại đi gặp đám người kia, bọn họ cũng cùng chúng ta giống nhau, đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, cũng sẽ gánh tội giết Châu Mục, cho dù cùng muốn đầu nhập vào Đại Chu thì Đại Chu cũng không muốn, sẽ giết đám người bọn họ theo mức phạt cao nhất của pháp luật."
“Đến cuối cùng, bọn họ chỉ có thể cùng chúng ta đứng chung một thuyền, lựa chọn con đường tạo phản và nghe chúng ta, lúc đó chúng ta sẽ dựa vào thực lực của bọn họ, bắt đầu khống chế Vân Châu.”
Phương giáo uý gật đầu nói: “Ta sẽ đi điều quân ngay bây giờ."
Thái thú Vân Quận xua tay nói: “Không cần."
“Điều động binh lực có động tĩnh quá lớn, hiện tại những người bị khống chế kia đều là người của mình, bọn họ cũng không có trực tiếp phản kháng, miễn cưỡng có thể không làm kinh động Châu mục. Một khi điều động binh lính khẳng định sẽ dẫn đến sự chú ý của Châu mục."
“Vị Châu mục đại nhân này của chúng ta, mặc dù không có tài năng gì, lên được chức vụ như bây giờ là do có gia thế nhưng hắn cũng không phải là một phế vật vô dụng, cái gì cũng không biết.”
“Dựa vào hai người chúng ta và gia đinh nha hoàn nữa cũng đủ rồi.”
Khi thái thú Vân Quận bước ra khỏi phủ của thái thú, người hầu kẻ hạ theo đó không ngừng ra khỏi cổng của phủ thái thú, mặc dù ăn mặc khác người nhưng khi đến sau lưng của thái thú Vân Quận, họ đều xếp hàng ngay ngắn, nhiều người trong số họ còn mặc áo giáp.
Phương giáo uý nhìn chằm chằm vào thái thú Vân Quận, rất rõ ràng vị kia đã phát hiện ra gì đó, sớm có chuẩn bị, bất chi bất giác đã sớm thay thế hết những hạ nhân của phủ thái thú thành những tinh binh thân cận của hắn.
Một nhóm người tiến thẳng về phía phủ châu mục, khoảng cách cách phủ châu mục cũng không xa, khi bọn họ đi tới trước cửa cổng của phủ thái thú, phủ Châu Mục cũng nhận được tin, bây giờ đã đóng kín cửa cổng, đại môn, trước cửa thường ngày có binh lính gác cổng những bây giờ đến một bóng người cũng không nhìn thấy.
Phương giáo uý thay đổi sắc mặt, thái thú Vân Quận mặt không đổi sắc nói: "Yên tâm, không cần lo lắng."
“Cho dù là Châu Mục nhận được tin tức, hắn cũng không có năng lực mở ra đại trận, khi tin tức về Hợp Hoan tông truyền đến, ta vừa nhận được tin tức đã phái thân tín đi tiêu diệt nó. Bây giờ nơi đây chỉ là một phủ đệ mà thôi."
“Hải Tam Thiên ta từ khi ta làm quan đến Vân Thành, trăm năm qua, quan hải thăng trầm, không phải ta không thăng tiến được, mà là ta không muốn."
“Nếu đi thêm bước nữa, nhất định sẽ trở thành đối tượng khống chế trọng điểm của môn phái. Phải thực hiện yêu cầu nghiêm ngặt của môn phái, vậy thì ta sẽ không được tự do chút nào. Thay vào đó, thà làm một Thái thú, sống kín đáo một chút lại được sống một cuộc sống vô ưu, tự do tự tại."
“Chỉ đáng hận, thuở nhỏ ngu dốt lại lên thuyền của Hợp Hoan tông.”
“Chỉ cần một ngày tham gia vào Ma đạo thì cả đời đều không thể thoát khỏi.”
"Bây giờ lại không có lối thoát, chúng ta chỉ có thể tiếp tục."
“Đứng đầu thiên hạ không chỉ là danh vọng, mà còn là quyền lực.”
“Toàn thiên hạ không biết có bao nhiêu người tạo phản, nhưng được số sách ghi lại thì lại có mấy người.?”
“Hiện nay, nổi loạn là xu hướng chung của thiên hạ., chỉ cần chúng ta đủ lớn mạnh, nhất định sẽ có người giúp chúng ta."
“Người phàm tranh làm bá chủ, Thần Binh tranh vận may, nhưng cuối cùng chỉ có một người thành công."
“Mọi thứ khác chỉ là lá chắn, nhưng tại sao bọn họ hết lần này đến lần khác tham gia vào cuộc chiến đó?"
"Không phải là bởi vì người thắng cuộc được hưởng nhiều một phần, hưởng thụ 500 năm cung phụng của một triều đại, mà người thua cũng có thể được lợi."
“Tam tinh loạn thế liên tục rơi xuống, cuối cùng chỉ có một Bán Thần Binh thăng cấp thành một Thần Binh."