Hắn hoang mang không biết từ khi nào mà bản thân lại muốn Húc Nhật Đông Thăng Đồ? Đây là võ học trấn phái của Thần Ma Đại Nhật Tông, có thể nói là nền tảng của Lữ Húc Nhật, nào có phải thứ đồ gì mà người ngoài muốn học là có thể học.
Nếu Đậu Trường Sinh không tiếp xúc với Thần Ma thì hắn cũng sẽ không có quá nhiều ý nghĩ, khi đó hắn còn cho rằng có thể lấy được Cửu U Đao và có thể học được 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》.
Bây giờ Đậu Trường Sinh mới phát hiện ra những thứ này đều là chuyện nhảm nhí, những thứ thực sự có liên quan đến truyền thừa, không có sự cho phép của Thần Ma thì ngươi là cái rắm gì mà đòi học?
Nếu ngươi lấy được Đại Nhật Kinh Thần Xích thì ngay một khắc sau thôi, ngươi sẽ bị người lấy lại ngay.
Tự Vô Mệnh cũng không nói nhiều, chỉ là nhắc nhở một chút, việc ngươi có nghe hay không thì cũng không quan tâm, đều nói trước cho ngươi về hậu quả rồi, ngươi không nghe vậy chính ngươi gánh lấy hậu quả.
Nếu là người bình thường, một khi đã là người lớn thì phải có trách nhiệm với bản thân, vị đệ đệ này của hắn chắc chắn không biết trong đầu đang nghĩ cái quái gì nữa?
Nói không chừng chính hắn ngăn cản chuyện này đã làm hỏng những thứ mà vị tiểu lão đệ này của hắn đang tính toán.
Nhìn vị lão đệ này của hắn, Tự Vô Mệnh tiếp tục nói tiếp: “Lần này ta tới là để dẫn ngươi đi ra ngoài một chuyến."
“Long Môn sắp sửa mở ra, một số sự việc cũng đến lúc cần phải giải quyết rồi.”
Tự Vô Mệnh nhìn về phía Đông, trầm ngâm suy nghĩ mà nói: “Có đôi khi ngươi rất muốn làm một việc gì đó, nhưng lại không thể làm được chuyện mà mình thực sự mong muốn, ngươi cũng phải giả vờ như bản thân không muốn làm."
Đậu Trường Sinh lộ ra vẻ lĩnh hội, hắn hiểu câu nói này, đây là nói về Long Môn, Nhân tộc rất muốn mở ra Long Môn nhưng chuyện này nhất định không thể để Nhân tộc làm, nếu không Long tộc nhất định suy diễn nhiều, đến khi đó, Long tộc sẽ đề phòng hơn, vậy thì việc muốn chiếm lấy, mở ra Long Môn sẽ trở nên khó khăn hơn nhiều.
Chỉ khi Long tộc tự đề xuất mở ra Long Môn, tất cả đều là do bọn họ chủ động như vậy mới có thể làm cho Long tộc không có nghi ngờ.
Lấy một ví dụ đơn giản, dễ hiểu một chút là như một người phụ nữ đang đi trên đường vào đêm khuya, lại đối mặt với một người đàn ông xa lạ thì nàng ta sẽ vùng vẫy, giãy dụa một cách tuyệt vọng, không ngừng chống cự, phản kháng, nhưng đến cuối cùng nàng ta vẫn không thể thoát khỏi mà lực bất tòng tâm.
Nhưng sau khi sự việc xảy ra đó, người phụ nữ kia lại hút một điếu thuốc, nói một câu phế vật, sau đó ngênh ngang mà rời đi.
Ngươi nói xem đây là ai chịu thiệt?
Tự Vô Mệnh cho Đậu Trường Sinh thời gian để phản ứng, đợi đến khi Đậu Trường Sinh hồi hồn lại, hắn mới tiếp tục giảng đạo mà nói tiếp: “Long Môn lúc trước vốn là nói rằng thời hạn phải là mười năm."
“Nhưng mà đây chỉ là ý kiến một chiều của một bên, nếu như ngươi nói chuyện này xảy ra ở Đông Hải lúc trước thì có lẽ sẽ có rất nhiều Thần Ma vẫn còn tin, nhưng hiện tại sợ là bọn họ nửa chữ cũng không thèm tin nữa rồi.”
“Đây cũng không phải chuyện gì xấu, ngược lại nó là một chuyện tốt."
“Ngày nay, Long Môn được mở ra trước thời hạn như vậy, vạn tộc nhất định sẽ không kinh ngạc, ngược lại sẽ còn cảm thấy vốn nên như vậy."
“Vậy cho nên tiếp theo, ta sẽ dẫn ngươi đi Đông Hải một chuyến, cho ngươi tự mình dẫn động Long Môn."
“Về phương diện này ngươi vô cùng quen thuộc, đây giống như những chuyện thường ngày mà ngươi làm thôi."
Tự Vô Mệnh suy nghĩ một chút, sau đó lấy một ví dụ và nói: “Giống như lần đó ở Tiêu Viên, bọn họ chủ động dẫn ngươi đến đó, một bộ dạng như thể bọn họ coi ngươi là vật hiến tế ,sẽ ăn chắc được thịt của ngươi."
"Lần này cũng tương tự lần kia, để cho Long tộc cho rằng bọn họ mới là người chiếm được tiện nghi, âm thầm kích động không thôi, sau đó vui vẻ bừng bừng mà mở ra Long Môn."
“Ồ?”
Tự Vô Mệnh ngạc nhiên một tiếng, đột nhiên phát hiện ra rằng sự việc này dường như rất giống với lần ở Tiêu Viên kia, chính Long tộc đã chủ động mời Đậu Trường Sinh đi, sau đó đem Long Môn mở ra, rồi lại xem Đậu Trường Sinh như là vật hiến tế, đến cuối cùng vừa mất phu nhân lại vừa mất binh.
Chi tiết khác nhau, nhưng tiết tấu lại không tồi, giống như cùng chung một kịch bản.
Đậu Trường Sinh trực tiếp lắc đầu nói: “Đại ca nói giỡn.”
“Một lần ở Tiêu Viên kia, ta cũng là người bị người khác hãm hại, tính kế, là bị Thánh nữ Cửu U Minh Giáo hại, chỉ là vừa vặn, may mắn đúng lúc gặp được dịp mà thôi.”
"Làm thế nào có thể khơi dậy sự hứng thú của Long tộc, sau đó làm cho bọn họ chủ động mở ra Long Môn thì ta thật sự không biết nên làm như thế nào."
Tự Vô Mệnh vươn tay nắm lấy cánh tay của Đậu Trường Sinh rồi kéo hắn đi ra ngoài, đồng thời nói: “Ở đây không có người ngoài, chỉ có ngươi và ca ca của ngươi, là ta đây thôi."