“Hiện nay trong triều có nhiều danh tướng, rất dễ dàng dẹp loạn cho nên có quá nhiều sự lựa chọn."
Đậu Trường Sinh trầm ngâm ngẫm nghĩ, nếu muốn nói đến những đại tướng quân của triều đình, thì đương nhiên phải là đại tướng quân Dương Khai Thái, tuy rằng vị này không nổi bật bằng Tiêu Thiên Hữu, nhưng là bởi vì vị tướng quân Dương Khai Thái này không có một trận chiến thành danh hiển hách như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là chiến tích của Dương Khai Thái không tốt, mà là Dương Khai Thái đã lập được nhiều chiến công lớn nhỏ, công lao này nếu hợp nhất lại thì rất lớn, rất lợi hại nhưng nếu chỉ đơn độc từng chuyện một thì lại thiếu chút nữa.
Nhưng Dương Khai Thái là đại tướng quân kiêm các thần Nội các, nếu phương Nam có loạn, có thể cầm quân ra trận, như hiện tại thì có chút đại tài tiểu dụng.
Trong số những tướng lĩnh còn lại, Đậu Trường Sinh đều tương đối lạ lẫm, nhất định phải điều động tâm phúc đến đó cho nên rất nhiều lựa chọn phù hợp đều đã bắt đầu thất bại.
Trong những năm cuối cùng của loại triều đại này, điều cấm kị nhất là cho đại tướng quân ra trận, nếu như hắn đánh trận đánh một cái là cả một năm rưỡi thì đại quân đều đổi họ rồi, trở thành tư quân của riêng vị tướng lĩnh đó.
Đậu Trường Sinh nghĩ đến không ít ứng cử viên trong đầu, mặc dù bây giờ không có nhiều tâm phúc đáng tin cậy, nhưng nhiều người trong số họ vẫn rất hữu ích, Đậu Trường Sinh suy nghĩ xong mở miệng nói: “Thăng cấp cho Phí Lỗi làm Bình Khấu Tướng Quân, đến Thường Châu triệu tập binh lính từ ba châu, đi bình định sự hỗn loạn ở Vân Châu."
Với sức mạnh của ba châu, muốn dẹp loạn ở Vân Châu không khó, dù sao là thái thú Vân Quận làm loạn, không phải Châu mục.
Hầu hết các khu vực của Vân Châu đều không trực thuộc quyền quản lý trực tiếp của thái thú Vân Quận, nên chắc chắn sẽ không tuân theo thái thú Vân Quận, đối với kẻ phản bội đầu tiên này, tất nhiên là ta muốn giết gà doạ khỉ, Đậu Trường Sinh suy nghĩ kỹ, vẫn là ổn thỏa một chút mới tốt, lại bổ sung, nói thêm một câu: “Điều Trọng Giáp Binh Đại Lương đi."
“Lại mời Thần Hầu đi phương Nam, tọa trấn Thường Châu, chưởng quản Thường Vân, còn Lục Phiến Môn ở bốn châu thì phụ trợ Phí Lỗi bình định phản loạn.”
Hứa Trường Khanh chậm rãi gật đầu, không hề nghi ngờ chút nào, cho dù lấy thân phận là Thần Hầu và địa vị đó, cũng nên là lấy hắn làm chủ đạo, ai bảo Phí Lỗi gọi Đậu Trường Sinh là ca ca đâu.
Thật sự là một người đắc đạo gà chó cùng thăng thiên, địa vị Phí Lỗi từ từ tăng trưởng, nghe nói Đậu Trường Sinh có ý muốn yêu cầu Húc Nhật Đông Thăng Đồ của Đại Nhật Tông một cái danh ngạch, trợ giúp cho Phí Lỗi rèn luyện lại căn cơ làm cho hắn tăng thêm tiềm lực.
Đậy cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nếu như trước đây có người dám tự phụ, can đảm làm càn như vậy, Đại Nhật Kinh Thần Xích đã sớm đập hắn, ngay cả Đại Chu cũng đều gánh không nổi, nhưng Đại Nhật Tông bây giờ, cũng chỉ như vậy.
Hai đời bá chủ liên tiếp qua đời, nội bộ tông môn cũng loạn cả lên, hơn nữa Đậu Trường Sinh cũng không phải muốn Húc Nhật Đông Thăng Đồ không trả lại, mà là chỉ để cho Phí Lỗi có được tư cách tu hành, chứ không phải đi kế thừa Đại Nhật Tông.
Trả giá này cũng không cần lo lắng Đậu Trường Sinh sẽ tính kế tiêu diệt Đại Nhật Tông trong tương lai nữa.
Từ Trường Khanh nghĩ nghĩ, lấy cách nhìn của hắn với chuyện này thì trong chuyện này Đại Nhật Tông có lợi vô cùng.
Đậu Trường Sinh muốn nói tiếp, nhưng lại sửng sốt một lúc, đột ngột dừng lại, không nói, sau đó dịch chuyển tầm mắt nhìn Tiền Tiểu Tam đang ở bên cạnh nói: "Tam tỷ xử lý Quan Tinh Đài rồi chứ, bây giờ đừng hành động vội vàng quá."
"Trực tiếp khiến cho bọn hắn chậm rãi giải thể, cũng không phải là không thể, chỉ là sau này tta cũng không có tinh lực đi quản."
"Tam tỷ có thể tự mình xử lý, Võ Tài Thần sẽ đặc biệt trợ giúp Tam tỷ. Tam tỷ cũng đối với Võ Tài Thần rất quen thuộc, cho nên ta cũng không cần nhiều lời căn dặn ngươi."
Đậu Trường Sinh nhìn về phía Từ Trường Khanh và nói: “Vấn đề triều chính của triều đình còn cần phải làm phiền ngươi rồi, Từ thủ phụ, nhưng ta cũng sẽ sắp xếp Lương tiên sinh hỗ trợ và chia sẻ áp lực cho ngươi."
Đậu Trường Sinh vội vàng nói xong bèn đứng dậy đi về phía hậu sảnh.
Khi đi đến sảnh sau, nhìn thấy Tự Vô Mệnh đang đứng trước một bức tranh sơn thủy phong cảnh chiêm ngưỡng bức tranh.
Cảm nhận được Đậu Trường Sinh đã đến, Tự Vô Mệnh chậm rãi nói: “Đừng lấy Húc Nhật Đông Thăng Đồ, Lữ Húc Nhật coi trọng thể diện nhất, không dễ trêu chọc."
“Mặc dù hắn không quan tâm lắm mấy chuyện phàm tục thông thường, nhưng cũng không để người ta làm cho mất mặt như thế này, ngươi đi Vạn Pháp Tông, Vạn Pháp đạoh nhân sẽ không quá để ý. Cho dù ngươi có đoạt cả Vạn Pháp Tông thì cũng sẽ không có chuyện gì."
Đậu Trường Sinh sửng sốt, chuyện này bắt đầu nói từ đâu vậy.