Những chiếc ghế dày đặc bao quanh Thập Đại Vương Tọa ở vị trí trung tâm.
Thập Đại Vương Tọa cao khoảng mười trượng, toàn bộ đều là màu tử kim, tựa như một ngọn núi nhỏ.
Mà những chiếc ghế khác lại bình thường, chiếc to thì một trượng còn chiếc nhỏ mới đến một mét.
Những chiếc ghế này vây quanh Thập Đại Vương Tọa tạo thành một hình tròn cực lớn, hình thành từng tầng vòng tròn khác nhau.
Chiếc ghế có khí thế hay không hoàn toàn liên quan đến thực lực của chủng tộc đó.
Thập Đại Vương Tọa ở vị trí trung tâm nhất đại biểu cho mười chủng tộc lớn.
Giờ đây từng thân ảnh uy nghiêm đã lần lượt ngồi nghiêm chỉnh lên từng chiếc ghế. Vị trí này không chỉ ở vị trí trung tâm mà còn có độ cao cao nhất, tựa như kim tự tháp, nằm trên đỉnh kim tự tháp từ trên cao nhìn xuống vạn tộc.
Tự Vô Mệnh bắt chéo chân không ngừng đung đưa, vươn bàn tay to ra, dẫn đầu lên tiếng: “Nhân tộc tuyệt đối không đồng ý mở Long Môn.”
“Hơn nữa chuyện này là chuyện của Nhân tộc và Long tộc, các ngươi đến đông đủ như vậy để làm gì?”
Sau khi dẫn dầu chất vấn, Tự Vô Mệnh đảo mắt nhìn lướt qua một lượt, nhìn thấy những người khác đến, toàn bộ đều là những khuôn mặt quen thuộc.
Như Đan Phượng của tộc Phượng Hoàng, Gia Luật Hồ Từ của tộc Hồ Man, Ô Vi Ti của Linh tộc. Ngược lại thì người đến của Yêu tộc lại không phải Tất Phương, mà là Bạch Trạch. Mà Long tộc cũng đã đổi người, không còn là Uyên Thủy Long nữ mà là Minh Long.
Đương nhiên những tộc nhỏ khác cũng thay đổi không ít, chỉ là Tự Vô Mệnh lười ghi nhớ mà thôi, có thể được Tự Vô Mệnh nhớ trong lòng cũng chỉ có Thập Đại Chủng Tộc, ngoài ra còn có tộc Côn Bằng và tộc Ngũ Hành những tộc mạnh mẽ, hoặc là những tộc đặc biệt.
Gia Luật Hồ Từ cười lạnh nói: “Ngươi quả thực đúng là hay quên, mới qua vài năm liền quên luôn chuyện trước đây ở Đông Hải.”
Ánh mắt Gia Luật Hồ Từ di chuyển, cuối cùng nhìn về phía Minh Long nói: “Linh tính của Long Môn hồi phục, cách ngày một lần nữa mở ra đã không xa. Lần này Long tộc nhất định phải nhường một danh sách lớn, để chia đều cho vạn tộc.”
“Không, là tăng thêm số lượng, tùy ý vạn tộc tự do đi lại.”
Gia Luật Hồ Từ vừa nói xong, Tự Vô Mệnh liền trực tiếp bác bỏ, nói: “Không được.”
“Long Môn là vật của Nhân tộc, sao có thể để người ngoài tranh giành. Lần này Long Môn khôi phục thật sự là quá không bình thường, tuyệt đối không thể để tiếp tục như vậy.”
“Nên chủ động áp chế Long Môn khiến Long Môn ổn định xuống.”
Đan Phượng lạnh mặt, bàng quang nhìn thái độ sôi nổi của Tự Vô Mệnh. Lần này Long Môn khôi phục, vạn tộc tề tụ tại Đông Hải, vốn cho rằng nơi đây gần với Nhân tộc như vậy, người của Nhân tộc đến đây sẽ là Tiên Tề. Nhưng không ngờ vẫn là tên vô lại Tự Vô Mệnh.
Xem ra Nhân tộc thật sự không muốn mở Long Môn mới phái tên vô lại Tự Vô Mệnh này đến đây. Từ đó gây náo loạn Đại Hội Vạn Tộc để đại hội lần này chẳng đi đến đâu.
Nghe đến mấy từ áp chế Long Môn Minh Long vẫn luôn duy trì trầm mặc biết không thể tiếp tục nhịn được nữa, trực tiếp lên tiếng phản bác, nói: “Long Môn khôi phục là ý trời.”
“Chuyện về quyền sở hữu Long Môn Long tộc và Nhân tộc đã cạnh tranh với nhau quá lâu, cũng nên kết thúc chuyện này đi.”
Tự Vô Mệnh vội vàng nói: “Không thể.”
“Chuyện liên quan đến Long Môn vô cùng quan trọng, sao có thể dễ dàng quyết định thuộc về ai như vậy.”
“Nếu như để bọn ta cướp lấy, các ngươi có thể cam tâm sao, nhất định là thẹn quá hóa giận, nên không bằng hãy áp chế Long Môn tiếp tục chờ đợi cơ hội.”
Minh Long thấy Tự Vô Mệnh lo lắng không yên, trong lòng bắt đầu cười lạnh.
Sốt ruột rồi.
Nhân tộc bắt đầu lo lắng rồi.
Lần này Thượng Cổ Chân Long nguyên linh bất diệt bắt đầu khôi phục linh tính Long Môn trước thời hạn. Đây không phải là chuyện xấu, ngược lại còn là một chuyện tốt. Nếu thật sự để cho Nhân tộc chuẩn bị mười năm, đến khi đó nếu Long Môn mở ra, Nhân tộc đã chuẩn bị cực kì đầy đủ, không biết trừng còn bị Nhân tộc cướp lấy Long Môn.
Nhưng lần này thời gian không đủ mười năm, nhất định là Nhân tộc còn chưa chuẩn bị đầy đủ. Vậy thì đây chính là cơ hội của Long tộc.
Ngao Xuân đã là Thượng Cổ Chân Long nguyên linh bất diệt, bên trong Long Môn chỉ là một bộ phận nhỏ, chỉ cần Ngao Xuân gặp được những người khác, người chiến thắng trong hai người nhất định là Ngao Xuân.
Như vậy dù cho đối phương đã khôi phục Long Môn chẳng qua cũng chỉ là làm tấm đệm cho Ngao Xuân mà thôi.
Đáng hận.
Trong lòng Minh Long âm thầm mắng một câu.
Tên Đậu Trường Sinh kia nói mà chẳng suy nghĩ gì, vậy mà lại đem thông tin quan trọng như vậy trực tiếp tiết lộ cho vạn tộc. Đến nỗi bây giờ muốn để Ngao Xuân và Thượng Cổ Chân Long gặp nhau lại trở thành một chuyện khó khăn, chắc chắn là vạn tộc cũng đang phòng bị.