Trong lòng Minh Long ít nhiều cũng có vui mừng, cũng may là nhân phẩm của Đậu Trường Sinh không đứng đắn, nếu không dựa vào danh tiếng của Trạm Lư Kiếm, căn bản sẽ không dư ra chỗ trống cho Long tộc hành động. Giờ đây vạn tộc bán tín bán nghi, Long tộc vẫn còn có cơ hội.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Minh Long mắng Đậu Trường Sinh hai câu. Đặc biệt Đậu Trường Sinh kia còn là Cửu U thái tử. Bây giờ mặc dù không biết thứ tự của Đậu Trường Sinh ra sao, nhưng sau khi thực lực của Đậu Trường Sinh không ngừng gia tăng, thứ tự chắc chắn sẽ không thấp.
Đều nói Đậu Trường Sinh chiến thắng, nhưng chẳng phải Đậu Trường Sinh không thắng Long tộc sao.
Chính là đối đầu với Long tộc ở khắp nơi, trước là Long Môn sau là Cửu U.
Căn bản không cần Minh Long bác bỏ, Gia Luật Hồ Từ ở một bên đã chủ động nói: “Từ trước đến nay chín phần của Long Môn thuộc về Long tộc, một phần thuộc về Nhân tộc.”
“Vốn chỉ là vật của hai nhà, cũng là tranh chấp giữa hai nhà các người. Bọn ta sẽ không quản.”
“Nhưng lần trước sau trận chiến Đông Hải, Long tộc đã hứa với bọn ta lấy bảy phần trong quyền sở hữu chia cho vạn tộc.”
“Nên bây giờ quyền sở hữu Long Môn người người đều có phần.”
“Nhân cơ hội này để quyết định quyền sở hữu cũng là một chuyện tốt. Nhân tộc và Long tộc vì Long Môn mà bùng lên chiến tranh trong nhiều năm, thương vong vô số. Nếu như Long Môn đã có quyền sở hữu thì cuộc chiến tranh giành này sẽ có thể kết thúc. Đối với Nhân tộc và Long tộc đều là chuyện tốt.”
“Nên Long Môn mở cửa lần này, vạn tộc đều có thể tiến vào, cuối cùng ai có thể lấy được Long Môn Long Môn liền thuộc về tộc đó.”
Tự Vô Mệnh tức giận nói: “Gia Luật Hồ Từ, ngươi có ý gì?”
“Đã nói với ngươi rồi, Nhân tộc không đồng ý mở Long Môn.”
“Nếu Hồ Man các ngươi còn tiếp tục cả gan chủ trương mở Long Môn thì chính là muốn gây hấn với Nhân tộc.”
Gia Luật Hồ Từ cười lạnh nói: “Vậy thì tuyên chiến.”
“Ta sợ ngươi chắc.”
“Tộc ta không sợ chết, chỉ là không biết các ngươi có sợ chết hay không.”
Gia Luật Hồ Từ hùng hổ đối chọi gay gắt với Tự Vô Mệnh, không hề có một chút yếu đuối. Lựa chọn khiêu chiến với Nhân tộc, đổi thành bất kì một tộc nào khác, cho dù là Thập Đại Chủng Tộc thì cũng phải cân nhắc. Nhưng Hồ Man không sợ cái này.
Nếu như bọn hắn sợ này sợ kia, đã không mang một chữ Man. Thậm chí là chữ Hồ cũng không dễ nghe, toàn bộ từ này đều là xưng hô khinh miệt, là từ ngữ khinh thường của Nhân tộc. Nhưng từ trước đến này Hồ Man không để ý điều này, ta chính là Man tộc, ta chính là Hồ Man, làm gì được ta?
Trái lại cũng vì tự cho là như vậy, rất lâu sau, cái tên nguyên bản cũng biết mất trong dòng lịch sử.
Cùng lắm là thua, mà thua thì chết, có là gì đâu?
Tương lai chủng tộc gì chứ?
Lo lắng những thứ đó đều vô dụng.
Tự Vô Mệnh không thèm nhìn Gia Luật Hồ Từ mà nhìn tộc Phượng Hoàng, Đan Phượng. Chuyện phát sinh của Yêu tộc đổi thành Hồ Man, Hồ Man trực tiếp khai chiến với Nhân tộc, tuyệt đối sẽ không có lựa chọn thứ hai.
Nhân tộc là bá chủ thiên địa, từ trước đến nay đều là đi xâm lược kẻ khác, nhưng Bắc cương của Nhân tộc, trước giờ đều là Nam hạ của Hồ Man.
Bất luận có đánh lại được hay không, đầu tiên là làm rồi hãy nói. Trước giờ không bao giờ có suy nghĩ vì kẻ địch quá mạnh mà không dám đánh. Đây chính là văn hóa đặc biệt của tộc Hồ Man.
Đan Phượng cảm nhận được ánh mắt của Tự Vô Mệnh, chậm rãi mở miệng, nói: “Đại hãn bớt giận.”
“Nhân tộc không có tâm tư khai chiến, lần này chúng ta cũng không phải đến để mở ra chiến tranh. Chúng ta đến đều là vì Long Môn.”
Tự Vô Mệnh nổi nóng, nói: “Khai chiến thì khai chiến, sợ ngươi chắc.”
Đan Phượng vội vàng khuyên giải, nói: “Đại Hạ bệ hạ bớt giận.”
“Chúng ta đang bàn bạc chuyện Long Môn đừng lạc đề.”
“Chuyện mở Long Môn lần trước ở Đông Hải đã nói rõ ràng.”
Tự Vô Mệnh hừ lạnh, trực tiếp im lặng không nói gì. Gia Luật Hồ Từ cũng không nhân cơ hội thúc ép, mà dừng lại đúng lúc, khoanh tay ngồi nghiêm chỉnh trên vương tọa, cũng bắt đầu im lặng.
Ánh mắt Đan Phượng hướng về phía Minh Long, mở miệng thăm dò, nói: “Long đại ca nghĩ thế nào?”
“Giống Đại Hạ bệ hạ, cho rằng Long Môn là vật của Nhân tộc và Long tộc hay là cho phép vạn tộc cùng tham dự.”
Minh Long thu hồi ánh mắt, thần sắc thay đổi, sắc mặt cực kì khó coi, hoàn toàn trở thành một màu xanh đen. Duy trì như vậy khoảng một khắc, Minh Long mới cay đắng lên tiếng, nói: “Long tộc lời nói ngàn vàng, chuyện đã nhận lời trước đây tuyệt đối sẽ không hối hận.”
“Nói vạn tộc có thể tham gia thì chính là vạn tộc có thể tham gia.”
“Bất luận là ai? Chỉ cần có thể có được sự công nhận của Long Môn thì chính là chủ nhân của Long Môn.”
Minh Long còn chưa nói xong, Tự Vô Mệnh chỉ hận luyện sắt không thành thép nói, “Đúng là hồ đồ.”