Chuyện Ba Xà còn có lão thần tiên đã nói cho Đậu Trường Sinh biết, thật muốn chết, vậy thì tuyệt đối không thể sống, lần thứ nhất rơi vào bảng danh sách hảo hữu, tiếp theo chắc chắn sẽ có đủ loại trùng hợp để cho bọn hắn lại một lần nữa gặp gỡ, lại đến bảng danh sách hảo hữu.
Đậu Trường Sinh thật lâu mới hồi phục lại tinh thần.
Vốn không muốn cùng Ngao Xuân có bao nhiêu dính dáng nhưng hiện nay thì lại khác, Đậu Trường Sinh muốn phán đoán trạng thái chính thức của Ngao Xuân một chút.
Mặc dù đối phương đã là Ngao Liệt nhưng trí nhớ thì không nhất định, bây giờ là Ngao Liệt ngụy trang, hay là thật sự lấy trí nhớ của Ngao Xuân làm chủ, đây là chuyện mà Đậu Trường Sinh muốn biết rõ ràng, nếu như là Ngao Liệt, như vậy có khả năng lợi dụng Ngao Liệt.
Trực tiếp giết chết, thật sự là quá lãng phí.
Kim Đậu có thể hố chết Thần Ma.
Đậu bình thường ta cũng có thể.
Ngân Đậu làm được chuyện thì Đậu bình thường ta cũng có thể.
Đều là Đậu, bọn họ và mình có cùng cơ sở, cũng không dài hơn một cái đầu.
Dựa vào cái gì mình lại không được?
Lần này thành công kéo bức màn che Long Môn mở ra, để cho lòng tin của Đậu bình thường tăng nhiều, lòng tự tin không ngừng bành trướng.
Giặc có thể hướng, ta cũng có thể hướng.
Đậu Trường Sinh chủ động đi về phía Ngao Xuân rời đi, sau khi đi ba con phố, Đậu Trường Sinh cũng không trông thấy bóng dáng Ngao Xuân đâu, đang định tìm người hỏi thăm một chút thì nhìn thấy nơi xa có một bóng người cao gầy đỏ rực.
Điều này khiến ánh mắt Đậu Trường Sinh không khỏi sáng lên, tạm thời trực tiếp ném Ngao Xuân ra ngoài sau ót.
Sải bước phóng tới phía đối phương, vui vẻ mở miệng nói: "Thế mà là Khinh Ngữ muội muội?"
Bóng người cao gầy ở nơi xa đang đưa lưng về phía Đậu Trường Sinh, giờ phút này nghe thấy câu nói kia, thân thể mềm mại run lên, chợt hoá thành một luồng sáng đỏ rực vọt thẳng về phía nơi xa.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh hơi nghi hoặc, mình nhìn lầm người?
Chuyện này cũng phải nha?
Tấm lưng kia, còn có trang phục, nhất là vai trái của đối phương mang theo một chùm kim hoa lớn màu vàng, cho dù chỉ nhìn thấy một nửa, cũng không nhìn thấy mặt chính diện nhưng người này vô cùng giống Khinh Ngữ muội muội mà.
Nếu như là người bình thường thì đương nhiên không có năng lực, nhưng Đậu Trường Sinh không phải là người bình thường.
Thần Mục Thất Ngôn Chú, mở.
Trong con ngươi bắt đầu hiện ra từng tia từng sợi ánh sáng, cuối cùng thần quang bắn ra, mặc dù luồng ánh sáng đỏ kia đã chạy ra khỏi tầm mắt bình thường nhưng dưới Thần Mục Thất Ngôn Chú, hiện ra rõ ràng ở trong mắt Đậu Trường Sinh.
Không thể không nói bí thuật Thần Ma của Tam Nhãn tộc dùng vô cùng tốt.
Trách không được Cửu U lão tổ ưa thích tròng mắt, bàn đến tính thực dụng, người nào mà không thích chứ?
Đậu Trường Sinh nhìn tướng mạo đối phương trước, tướng mạo của nữ tử không được coi là tuyệt mỹ, chỉ thanh lệ thoát tục nhưng mi tâm của đối phương khảm nạm một viên bảo thạch, trong đó giống như có một Phượng Hoàng ngũ sắc xoay quanh, tăng thêm ba phần mị lực cho đối phương.
Mặt khá đều có khả năng sai, nhưng viên bảo thạch ở mi tâm kia tuyệt đối sẽ không có sai.
Đây là Phượng Khinh Ngữ sinh ra đã có chí bảo, trong truyền thuyết xen lẫn sinh ra bảo vật.
Nói cách khác cả cuộc đời trước người ta rộng rãi.
Phượng Hoàng tộc niết bàn trọng sinh, cũng là một loại thiên phú mạnh vô cùng, có thể sống thêm đời thứ hai.
Thập đại chủng tộc xưng hùng, đều có các thế mạnh.
Gần đây vẫn luôn nơm nớp lo sợ, lo lắng giá trị tu vi không đủ, mệnh không đủ.
Bây giờ.
Ổn.
“Phải.”
“Là Trường Sinh ca ca.”
“Vừa rồi gió lớn quá, cũng vì có việc gấp phải lên đường, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi.”
Phượng Khinh Ngữ vén sợi tóc trước trán ra sau vành tai, nhìn Đậu Trường Sinh ở trước mặt bất đắc dĩ nói.
Cái tên Đậu Trường Sinh này thực sự chẳng có chút ý tứ gì cả, chẳng lẽ hắn không nhìn ra được mình không muốn để ý tới hắn hay sao, còn không ngừng sáp tới bắt chuyện. Trong lòng nàng cảm thấy bất mãn với Nhân tộc, bất mãn là vì chẳng phải bọn họ đã hứa hẹn là không để người nào tới hay sao?
Sao bây giờ lại để tên sao Chổi này tới đây?
Nếu không phải biết trong đại hội vạn tộc, Tự Vô Mệnh đã hứa hẹn son sắt rằng tuyệt đối sẽ không để một người nào trong Nhân tộc tới tham dự, vậy thì sao Phượng Khinh Ngữ lại tới đây.
Đúng là sơ suất quá.
Bị lão tổ tông chơi xỏ rồi.
Phượng Khinh Ngữ biết Nhân tộc vô liêm sỉ là một phần nguyên nhân, lão tổ tông mang theo nàng tới đây, cũng là nguyên nhân rất quan trọng.
Đậu Trường Sinh tự động lờ đi cảm xúc của Phượng Khinh Ngữ, vô cùng nhiệt tình bước tới nói: “Lần trước từ biệt đã bao nhiêu năm rồi.”
“Hôm nay gặp lại Khinh Ngữ muội muội mới biết cơ hội tới không dễ.”
“Ngươi và ta không chung một tộc, lần sau gặp mặt, cũng không biết phải mất bao nhiêu năm nữa.”