Chín căn thạch thất trong Thượng Cổ Thiên Cung được chuẩn bị riêng cho những người uống Thiên Tiên Tuý, hiệu quả của thứ này quá mạnh, phải đợi đến lúc say rượu mới có thể phát huy hết hiệu quả, mà thời điểm say rượu cũng là lúc yếu ớt nhất của một người, nhưng ngặt nỗi Thiên Tiên Tuý không được phép mang ra khỏi Túy Tiên lâu.
Như vậy thì Túy Tiên lâu phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn ở bên ngoài, thạch thất này chắc cũng từ đó mà được xây nên, được Túy Tiên lâu đặc biệt chế tạo, nghe đồn có thể phòng chống được Thần Ma, cho dù Thần Ma có dốc hết sức, cũng có thể đỡ được ba kích, nhờ đó mà kéo dài thời gian cho Túy Tiên lâu đến tiếp viện, hoặc là làm cho người trong mật thất tỉnh táo lại.
Mà trong bất cứ một căn thạch thất nào cũng cho phép người sử dụng tự bày bố pháp trận và thiết lập cấm chế.
Đậu Trường Sinh lấy ra Ngư Tràng Kiếm Bố, trực tiếp khoác lên người, sau đó tránh sang một bên, trên bồ đoàn ở giữa phòng đã có phân thân giả đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Tiếc là bây giờ không thể sử dụng Tứ Tượng Bảo Châu.
Thần Binh không thể nào mang theo vào đây, Độ Thế Kim Kiều kia không hổ là Thần Binh Bất Hủ, kim quang quét qua, tất cả đều không có chỗ che giấu, hoàn toàn không thể thực hiện được một mánh khoé nào.
Thủ đoạn này chỉ là thủ đoạn che mắt, cũng có thể cho mình một chút thời gian phản ứng, sẽ không bị người của Túy Tiên lâu gài bẫy.
Đậu Trường Sinh có lòng tin với khả năng phòng ngự của thạch thất, nhưng lại không có niềm tin với Túy Tiên lâu.
Vật chết thì không nói dối, nhưng con người thì biết.
Trên quy tắc kiện toàn, chỉ cần là người chấp hành, vậy thì chắc chắn sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Thạch thất có thể đỡ được ba kích toàn lực của Thần Ma, nhưng không ngăn được một lần đẩy cửa của nội gián trong Túy Tiên lâu.
Thực ra cách tốt nhất đó chính là từ bỏ Thiên Tiên Tuý này, tự nhiên cũng không còn nguy hiểm, nhưng Đậu Trường Sinh lại luyến tiếc.
Thiên Tiên Tuý này là đồ tốt, bình thường nào đến lượt bọn họ, Thiên Tiên Túy này ủ ra không dễ, không phải ngày nào cũng có hàng tồn, mỗi một lần ước tính đủ rồi, đều sẽ lập tức có Thần Ma đặt trước.
Ngươi không có một chút thực lực, không xuất thân từ tộc lớn, cho dù là Thần Ma cũng không uống được.
Lần này Long Môn mở ra, sau khi cấm Thần Ma tiếp cận, trái lại đã tạo cơ hội cho bọn họ, đây cũng xem như một kỳ ngộ rồi.
Tất nhiên cái này đối với người bình thường mà nói, thực ra thì đến được cấp bậc này của mình, xét về địa vị thì đã vượt lên một số Thần Ma của tiểu tộc, tìm chút quan hệ không phải là không uống được một lần.
Đậu Trường Sinh nhìn bình rượu tinh xảo trên tay, cái bình này to khoảng một bàn tay, rượu đựng ở trong đó cũng không nhiều lắm.
Xảy ra chuyện chính là một cái mạng.
Đậu Trường Sinh không để ý cho lắm, bởi vì một lần này mà có thêm rất nhiều thân bằng hảo hữu, cho dù bọn họ có kém cỏi, giá trị tu vi cho được cũng không nhiều, nhưng gộp lại một chỗ, nói thế nào đi nữa cũng có thể góp được một cái mạng.
Chỉ cần có Khinh Ngữ muội muội thì lo gì giá trị tu vi.
Đậu Trường Sinh mở nắp bình rượu ra, nhìn dòng rượu màu tím sẫm ở bên trong, thứ này chỉ có tác dụng trong vòng một ngày, Túy Tiên lâu không có phép người lấy được rượu bỏ về trong vòng một ngày, vì vậy cho dù ngươi có muốn mang đi, đó cũng là chuyện không có khả năng.
Đậu Trường Sinh bưng bình rượu lên, trực tiếp cạn sạch một hơi, cuối cùng cầm nước lọc lên, rót vào trong bình lắc lắc vài cái, sau đó lại uống hết một hơi, hết cách rồi, phải tiết kiệm vậy thôi.
Trước đây cũng nhờ hành động này, giúp mình nhận được không ít giá trị tu vi, từ đó mới có thể đao trảm thiên mệnh, nếu không thì nào có danh tiếng lẫy lừng như ngày hôm nay, sớm muộn gì cũng chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi, giàu lên rồi, nhưng cũng không được để mất gốc.
Tư duy của Đậu Trường Sinh bắt đầu rời rạc, hai gò má đã bắt đầu đỏ lên, hắn đã bắt đầu say rồi, từng cơn buồn ngủ kéo tới, ráng kiềm chế cơn buồn ngủ, Đậu Trường Sinh giơ tay lên ném một cái, bình rượu rơi ngay vào trong tay thế thân một cách chính xác, Đậu Trường Sinh không chút nghĩ ngợi mà lùi về phía sau, sau đó bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, ở thạch thất bên cạnh.
Cửu Thủy Thái tử không ngừng đong đưa bình rượu trên tay, Thiên Tiên Tuý màu tím sẫm ở trong đó bắt đầu chậm rãi đong đưa, hiện ra xoáy nước sâu hoắm, không ngừng xoay tròn, tử sắc nồng đậm tràn ra, giống như từng luồng sương mù, bắt đầu bao phủ khắp nơi, lộ ra một luồng hơi rượu đặc biệt.
Cửu Thủy Thái tử hít một hơi thật sâu, lộ ra dáng vẻ say mê.
Cuối cùng hắn thở dài một hơi, nói: “Đúng là đồ tốt.”
“Đáng tiếc.”
“Thứ này đã uống qua một lần, lại uống nữa sẽ không có hiệu quả là mấy.”
Cửu Thuỷ Thái tử trở tay đậy bình rượu lại, hắn tiện tay ném vật chí bảo này một cái, bình rượu rơi xuống đất, nắp bình nứt ra một cái khe hở, Thiên Tiên Tuý bắt đầu không ngừng chảy ra theo khe hở, dòng rượu màu tím bắt đầu làm ướt thảm trải sàn, để lại màu tím riêng biệt của nó.