Thái độ của Phượng Khinh Ngữ rất qua loa lấy lệ, hoàn toàn không hề có chút gì là chân thành, nếu như cẩn thận suy ngẫm lại câu nói này, có thể phát hiện chẳng gì mấy so với lúc nói chuyện với Đậu Trường Sinh.
“Tiểu muội kính chư vị ca ca một ly.”
Đậu Trường Sinh thuận thế nâng chén lên, nhưng mới vừa nâng cánh tay lên, âm thanh nhắc nhở không ngừng vang lên liên tiếp, giống như tin nhắn nhắc nhở, cứ ting ting ting ting xuất hiện.
【Ting! Kiểm tra được một vị hảo hữu!】
【Chúc mừng hảo hữu của ký chủ +1!】
【Đã thêm Cửu Thuỷ Thái tử vào danh sách hảo hữu!】
【Ting! Kiểm tra được một vị hảo hữu!】
【Chúc mừng hảo hữu của ký chủ +1!】
【Đã thêm Hoả Thần vào danh sách hảo hữu!】
【Ting! Kiểm tra được một vị hảo hữu!】
【Chúc mừng hảo hữu của ký chủ +1!】
【Đã thêm Vũ Vạn Lý vào danh sách hảo hữu!】
Tiếng nhắc nhở liên tục vang lên, Đậu Trường Sinh chầm chậm quan sát.
Những bằng hữu mà Ngao Xuân đại ca dẫn đến, toàn bộ đều được thêm lên bảng rồi, tổng cộng có sáu người, trừ mình ra thì còn lại năm người, Đậu Trường Sinh không khỏi nhìn về phía Phượng Khinh Ngữ.
Thật sự thần kỳ đến như vậy sao?
Vị này không những kéo hết bọn họ lên bảng, mà bản thân lại không hề hấn gì.
Đậu Trường Sinh lại cảm nhận được sức nặng của Khinh Ngữ muội tử, lần trước là người thân, bây giờ chính là chí thân máu mủ tình thâm.
Đậu Trường Sinh một hơi cạn sạch rượu, làm dịu cổ họng của mình, tốp người này xuất hiện, tốt nhất là giá trị tu vi, lần trước ở Ba Lăng Sơn đã tổn thất một cái mạng, đến nay vẫn chưa bổ sung lại được, cũng vì giá trị tu vi không đủ, điều này đối với Đậu Trường Sinh mà nói thì áp lực khá lớn, dù sao sau khi chết một lần, nếu như chết thêm một lần nữa thì sẽ chết thật.
Không đúng, mình có con rối gỗ sinh tử, còn có hai cơ hội nữa.
Cái mạng đã không thể chịu nổi hai bạt tai, thật sự không có cảm giác an toàn gì cả.
Rương châu báu thoạt nhìn có vẻ tốt, nhưng giá trị tu vi cũng rất ghê gớm, có thể nói là thứ vạn năng, tất cả mọi phương diện điều có thể dùng được, sự kiện Long Môn lần này, sợ là phải chết một lần, thậm chí là mấy lần.
Dù sao thực lực của mình còn quá thấp, một khi bị cuốn vào chiến trường, chắc chắn không có kết quả tốt.
Mà muốn tránh né, thì cũng không có khả năng.
Giá trị tu vi tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
Đậu Trường Sinh nhìn về phía những người kia, đây chính là cha mẹ ban áo cơm cho mình.
Người tốt.
Thượng Cổ Thiên Cung.
Tổng cộng chia ra chín căn mật thất.
Số chín là số cao nhất, đại diện cho chí tôn.
Vẫn luôn là một con số mà người đời cực kỳ yêu thích.
Đậu Trường Sinh đẩy cánh cửa đá nặng nề ở trước mặt ra, nhìn căn ám thất chầm chậm xuất hiện ở trước mắt.
Lúc cửa mở ra, trong chớp mắt căn ám thất này cũng sáng lên, ánh sáng chói mắt chiếu xuống, căn ám thất đã trở nên rõ ràng, trong góc phòng không có lấy một bóng râm, hoàn toàn đã bị ánh sáng bao phủ.
Đậu Trường Sinh có thể thấy rõ, trong thạch thất rất rộng, kích thước khoảng hơn hai trăm mét vuông, mặt đất lát thảm trải sàn màu đỏ tươi, trên vách tường trơn láng sạch sẽ, treo những món đồ trang trí, cấu trúc của toàn bộ căn phòng cực kỳ phù hợp với phong cách của Nhân cảnh, những loại gia cụ bằng chất liệu gỗ lim làm nổi bật lên sự hào nhoáng.
Chỗ này cũng không phải nơi dùng để nghỉ ngơi, mà là một nơi dùng để tu hành trong thời gian ngắn.
Song, bất cứ một loại vật phẩm nào trong đây, cho dù là một món trang sức để bày trí, tất cả cũng không phải là vật tầm thường, nhất là bức tranh sơn thuỷ kia, rõ ràng xuất phát từ trong tay mọi người, ở trong thế giới siêu phàm này, bất cứ một ngành nghề nào nổi trội, đều sẽ dính tới sức mạnh phi thường.
Nhất là tranh sơn thuỷ, thứ này phải quan sát trời đất, lĩnh hội được thế phong thuỷ, núi non sông suối dưới ngòi bút của người vẽ phải có được ý cảnh sơn thế của nó, nếu cảnh giới của bản thân không cao, thì không thể nào miêu tả lại được.
Không có hình dạng cụ thể, mà không có ý cảnh của nó thì hoàn toàn không thể đi sâu vào.
Cái này thế mà lại xuất phát từ trong Thần Ma, Đậu Trường Sinh nhìn thoáng qua, sau đó trong lòng đã có phán đoán, ngọn núi nổi tiếng nguy nga sừng sững này, giống như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, giống như lại lần nữa quay về với núi non.
Năng lực của Túy Tiên lâu thực sự không nhỏ, người vẽ tranh nhất định thường hay đi lên núi non, trong đầu Đậu Trường Sinh xuất hiện một người.
Họa Trung Tiên.
Căn thạch thất này có giá trị không nhỏ. Đậu Trường Sinh lại cảm thán núi cao còn có núi cao hơn, vốn tưởng rằng nhà mình giàu có, không ngờ mình vẫn là một con quỷ nghèo.
Hắn chầm chậm đóng cửa đá lại, căn thạch thất đã trở nên kín mít không có chút gió.