Chương 178: Ai đang hại ta? (3)
“Hơn nữa lần này cũng không phải trận chiến của Đại Chu và Long Đình.”
Ánh mắt Đậu Trường Sinh dời đi khỏi trên người Lý Xương Văn, ánh mắt nhìn về phía đám người rậm rạp chằng chịt, trầm giọng mở miệng nói: “Ai làm người ấy chịu.”
“Lần này là ta giết Thập thái tử Long tộc, không có bất cứ quan hệ gì đến Đại Chu.”
“Ta đã từ chức vị Danh Bộ từ trước, là một tán tu trong giang hồ.”
“Lúc này là tán tu của giang hồ làm, kể cả Long Đình muốn trả thù thì tất cả bọn họ đều có thể tìm một mình ta là được.”
“Tối nay trên sườn núi mười dặm ở ngoại thành, mời Long tộc cứ việc ra tay.”
“Không được.”
Bên trong đám người đột nhiên truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.
Tiền Tiểu Cửu lặng lẽ ẩn trong đám người, bắt đầu thuyết pháp nói: “Nhân tộc ta có vô số Vô Thượng Tông Sư, làm sao có thể làm cho Đậu anh hùng chảy máu lại rơi lệ.”
“Anh hùng như thế, nếu chết ở trong tay dị tộc, đây đúng là sỉ nhục của Nhân tộc ta.”
“Trời cao ơi, mặt đất hỡi.”
“Nhân tộc ta không phải là người sao?”
Tề Thánh Công đã cảm động theo, nhìn thấy bi ca khẳng khái, thà rằng hi sinh bản thân mình, Đậu Trường Sinh cũng không muốn liên luỵ đến Đại Chu bèn hiện ra thương cảm, nhưng không đợi hắn nước mắt chảy ra, bây giờ lại nghe thấy tiếng kêu rên này, nước mắt lại mạnh mẽ nghẹn lại.
Quả nhiên là có chuẩn bị ở phía sau.
Đây là lấy đạo nghĩa bắt cóc cường giả của Nhân tộc.
Không hổ là Đậu Trường Sinh gan to bằng trời.
Võ giả hậu vệ của Long tộc xong rồi.
Trên lưng ngựa.
Mẹ nó.
Là ai?
Là ai đang hại ta.
Một đôi mắt của Đậu Trường Sinh sắc bén như chim ưng hùng dũng, ánh mắt vẫn nhìn đám người rậm rạp chằng chịt xung quanh, tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
Ban đầu, Đậu Trường Sinh đã xử lý tất cả, gió hiu hiu, nước lạnh, kẻ mạnh một đi không trở lại và bầu không khí bi thương càng được tô đậm hơn.
Vì hậu duệ anh hùng của Nhân tộc, hắn sẽ không tiếc mạng sống.
Thậm chí, vì liên lụy Đại Chu, hắn đã chủ động từ quan, chính là vì muốn dồn hết hận thù tập trung vào trên người mình.
Có như vậy thì tâm tư người dù có u ám đến đâu cũng không có cách nào bắt bẻ, phải giơ ngón tay cái lên, gọi một tiếng hảo hán tử, đại anh hùng.
Tuy nhiên, một đời thanh danh của hắn lại bị phá hủy hơn nửa chỉ bởi mấy câu nói ngắn ngủn kia.
Cái gì gọi là Nhân tộc không có người?
Vẫn còn vô số những Vô Thượng Tông Sư?
Đây không phải là đạo lý của những kẻ bắt cóc sao?
Người trong thiên hạ cũng không phải kẻ ngốc.
Thủ đoạn cẩu thả và thấp kém như vậy lại có hiệu quả rất tốt, ngăn không cho tất cả các Vô Thượng Tông Sư giả câm giả điếc. Cường giả Nhân tộc ở Lữ Thành, trừ một ít tà ma ngoại đạo không quan tâm đến thanh danh, một ít nhân sĩ chính đạo, nếu vẫn thờ ơ thì tương lai làm sao họ có thể ngẩng cao đầu mà sống.
Giang hồ hỗn loạn này có lẫn vào một vài cá nhân chính nghĩa, và thứ họ muốn chính là mặt mũi.
Người hộ đạo Long tộc này gào to một tiếng như thế, sợ là lành ít dữ nhiều.
Thoáng một cái, đã làm xáo trộn sự sắp xếp của Đậu Trường Sinh.
Một cái chết bi tráng để rửa sạch mọi vết nhơ.
Để lại một giai thoại hay cho đời sau.
Điều này rõ ràng là đã ở bên ranh giới của sự thất bại.
Đậu Trường Sinh bắt đầu điên cuồng suy tư, nhưng động tác vẫn không ngừng và trực tiếp lớn tiếng quát: “Im miệng.”
“Sao Đậu Trường Sinh ta có thể là kẻ mua danh chuộc tiếng.”
“Cả đời ta quang minh lỗi lạc, sao lại có thể mượn việc này chiếm giữ đạo lý, bức bách.”
Phần còn lại hắn nói không nên lời.
Những lời này vừa mới nói ra khỏi miệng, Đậu Trường Sinh đã hối hận và đột nhiên phản ứng kịp thời, nói như vậy chẳng phải là mượn việc này mà ép buộc cường giả Nhân tộc ra mặt để bảo vệ mình sao.
Tất cả là do tên âm thầm kia, làm rối tung tâm trí mình, khiến mình mất đi chừng mực trong chốc lát.
Đậu Trường Sinh dừng lại, và giọng nói bên trong đám đông lại vang lên: “Đậu Trường Sinh là anh hùng quang minh lỗi lạc, vì vậy không thể để Đậu anh hùng hy sinh.”
“Nhân tộc ta nam săn yêu tộc, bắc đánh Hồ man, và là bá chủ của thế giới.”
“Con rồng nhỏ Đông Hải này lại bất chấp mọi thứ muốn trả thù hậu duệ của anh hùng, thủ đoạn bỉ ổi như thế, nếu Đậu anh hùng biểu dương chính nghĩa cũng không thể sống sót lại không có ai ra mặt vì Đậu anh hùng.”
“Nhân tộc này coi như là xong rồi.”
“Nào còn có mặt mũi dám tự xưng bá chủ nữa.”
Một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Đúng vậy.”
“Nói đúng lắm, Nhân tộc ta uy áp tứ phương, nam chinh bắc chiến, vô địch thiên hạ. Làm sao có thể sợ con rồng nhỏ của Đông Hải kia.”
“Chuyện lần này công chúa Vinh Quốc mất tích, nếu là con rồng nhở của Đông Hải kia tự mình ra tay, ta còn xem trọng hắn một cái, không ngờ rằng hắn lại lấy lợi ích để điều khiển Nhân tộc, cho Nhân tộc ta tự giết hại lẫn nhau, thủ đoạn thật sự là quá ác liệt.”