Chương 179: Thanh danh một đời anh hùng bị huỷ hết
“Tại hạ Cao thị ở Bột Hải, Cao Nguy!”
“Thỉnh cường giả Nhân tộc chủ trì công đạo.”
Một vị nam tử chừng hai mươi tuổi bước ra từ trong hư không, một bước lại một bước giống như có những bậc thang vô hình dưới chân, bước đến giữa pháp trường, lập tức cúi người vái lạy rồi nói.
Sau khi Cao Nguy ra sân, nó đưa đến tác dụng xúc tác, trực tiếp gây ra phản ứng dây chuyền, lại một vị khác xuất hiện và bước đến giữa pháp trường.
“Vương thị ở Phương Châu, Vương Hạo.”
“Thỉnh tiền bối Nhân tộc chủ trì công đạo.”
“Hạ Hầu Du, Tưởng Phi Vũ, Tiêu Văn Diệu… “
“Thỉnh tiền bối Nhân tộc chủ trì công đạo.”
Trong đám đông rậm rạp chằng chịt, hết bóng người này đến bóng người khác xuất hiện, bọn họ lạy thật lâu vẫn không đứng dậy, chỉ trong nháy mắt, khoảng không trống trải trước mặt Đậu Trường Sinh đã bắt đầu bị chiếm cứ bởi từng người bước ra ngoài.
Mỗi lần như vậy, da mặt của Đậu Trường Sinh lại run lên một chút.
Người có thể dám xuất hiện ở đây, nào phải những người bình thường.
Nghe một chút người mở miệng đầu tiên, Cao thị ở Bột Hải, Vương thị ở Phương Châu, tất cả đều thuộc thế gia đại tộc, trong tộc nhất định phải có Tông Sư.
Hơn nữa, chói tai nhất chính là Hạ Hầu.
Ngũ đại đúc binh thế gia, Hạ Hầu thị chính là đứng đầu trong số đó.
Ngũ đại đúc binh thế gia hay còn gọi là thế gia Thần Binh, mặc dù trong gia tộc không có cường giả Thần Ma, cũng không bằng Tài Thần Các và Thiên Cơ Lâu có cường giả Thần Ma.
Nhưng ngũ đại đúc binh thế gia đều có Thần Binh truyền thế, những thứ khác muốn khôi phục thì rất khó khăn, không biết phải mất bao nhiêu thế hệ mới có thể xuất hiện một vị thiên tài xứng đôi . Nhưng ngũ đại đúc binh thế gia, đời đời đều có thể hồi phục lại một m thần binh.
Điều này tương đương với một vị Thần Ma trấn thủ, ngồi xem thiên hạ phong vân biến ảo, và các thời kỳ trôi qua đều không mất vị trí cao.
Ví dụ, Thiên Công ở lục ti Đại Chu, hắn là Công Dã thị một trong ngũ đại đúc binh thế gia, liên hợp với Đại Chu tạo dựng lên một ngành mới.
Tức giận đã dâng lên từ trong lồng ngực và lên đến cuống họng.
Muốn bùng nổ ra.
Các ngươi đứng lên!
Các ngươi làm như vậy.
Không phải là muốn bắt ta lên giá nướng hay sao?
Một câu nói này, Đậu Trường Sinh không có cách nào nói ra khỏi miệng.
Bởi vì hành động của những người này hoàn toàn là vì lo nghĩ cho Đậu Trường Sinh.
Nếu chỉ trọng lượng của một mình Đậu Trường Sinh là chưa đủ, nhưng rất nhiều người dính líu đến thế gia như vậy thì phạm vi ảnh hưởng đã không còn giới hạn trong Lữ Thành nữa, nó đã bắt đầu lan truyền đến Tề Địa, và thậm chí là toàn thiên hạ.
Cho dù là gánh chịu nguy hiểm, thế nhưng hắn thu được tình hữu nghị từ gia tộc sau lưng mọi người, nhất là mặc kệ là gia tộc sau lưng bọn họ, lực ảnh hưởng của một số người cũng không thấp.
Không phải Nhân Bảng đời trước thì chính là Nhân Bảng đương thời.
Nhưng sức ảnh hưởng dù lớn hơn nữa cũng không lớn bằng Long Đình.
Đây nhìn như là thanh thế to lớn, nhưng thực ra lại là bèo trôi không có rễ, là pháo đài trên bãi cát, cũng chính là bọn tiểu bối lớn tiếng kêu to đòi công đạo mà không có cường giả chân chính nào ra mặt.
Tuy nhiên, chuyện này đã bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát của Đậu Trường Sinh.
Giống như một chiếc ô tô chạy tốc độ cao, Đậu Trường Sinh có thể nổ máy nhưng lại không cách nào khiến nó dừng lại, nếu muốn ngăn cản thì Đậu Trường Sinh sẽ là người đầu tiên bị cắn trả.
Bởi vì, trên chiếc xe này có chứa ý chí của quá nhiều người.
Ánh mắt của Đậu Trường Sinh dừng lại ở sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng trên người Cao Nguy, vị này bênh vực lẽ phải, nếu đổi thành ngày thường, Đậu Trường Sinh sẽ vô cùng vui mừng, nhưng lúc này đây thì lại không.
Bây giờ đã là vò mẻ lại sứt, Đậu Trường Sinh dứt khoát ngậm miệng không nói.
Đậu Trường Sinh đã có thể dự đoán ra, tiếp theo những phê bình ác ý sẽ tấn công về phía mình như một trận cuồng phong bạo vũ.
Từ bỏ, không vùng vẫy, nằm xuống.
Nên như thế nào thì cứ như thế ấy đi.
Đậu Trường Sinh đã bình tĩnh trở lại, nhưng lúc này đám đông xúc động tức giận và liên tục chửi bới Long tộc .
Từng tiếng chửi bới từ miệng vô số người, tiếng chửi bới của hàng trăm hàng ngàn người tụ lại, giống như một cỗ lực lượng áp đảo tất cả, đủ để khiến cho lòng người kinh sợ như sắp nứt vỡ cả tim gan.
Cao Nguy giống như chủ nhân, đích thân bắt đầu đỡ từng người lên đài, không ngừng vừa chạy vừa nói: “Lần này Long tộc thật bỉ ổi, dám xâm phạm Nhân tộc ta, tuyệt đối không thể thiện bãi cam hưu.”
“Chúng ta không riêng gì muốn bảo vệ Đậu anh hùng, mà còn muốn Long tộc phải cho chúng ta một lời giải thích thuyết phục.”
“Ta biết dựa vào lực lượng của chúng ta còn chưa đủ, cho nên tiếp theo nếu chúng ta không nhanh chóng tìm cách liên hệ với những người khác, thì chúng ta phải liên hợp tấu lên, mời Thánh Nhân làm chủ cho Đậu anh hùng.”