Chương 180: Thanh danh một đời anh hùng bị huỷ hết (2)
“Còn cần các vị liên hệ với cường giả Nhân tộc.”
Tiền Tiểu Cửu cũng không giả vờ, dứt khoát bước ra từ trong đám người, sau khi hắn bước lên đài, lập tức đồng ý và nói: “Long tộc ức hiếp người quá đáng, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.”
“Hôm nay chúng có thể giết Tào gia, nếu không có người ngăn cản thì ngày mai có thể giết chúng ta.”
“Nếu chúng ta không thể chống trả mạnh mẽ, Nhân tộc chúng ta sẽ chết.”
“Chúng ta không phải bảo vệ Đậu anh hùng, chúng ta đang bảo vệ Đại Chu, bảo vệ Nhân tộc, bảo vệ muôn vàn Nhân tộc khắp thiên hạ.”
“Bảo vệ các ngươi và ta.”
Một vấn đề sẽ không trực tiếp kết thúc bởi vì đương sự ngừng đấu tranh.
Từng vị anh kiệt Nhân Bảng tiếp tục lớn tiếng trình bày những ý nghĩ của mình, ngươi một lời, ta một lời, giọng nói ẩn chứa pháp lực, cuồn cuộn vang vọng khắp tứ phương, đạt được vô số tiếng ủng hộ.
Tại giây phút này, giết rồng, thảo phạt Long tộc đã trở nên đúng đắn về mặt chính trị và là một xu thế chung.
Đậu Trường Sinh thờ ơ quan sát từ bên cạnh, thật lâu sau cũng không thấy kết thúc, lắng nghe tiếng khen ngợi vang lên.
“Không hổ danh là đệ tử Cao thị, có tình có nghĩa, khi những người khác đều sợ Long tộc, chỉ có Cao Nguy dám lên tiếng và biểu dương chính nghĩa vì Đậu anh hùng.”
“Quân Tử Kiếm Cao Nguy, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Đậu Trường Sinh lắng nghe những lời này, hắn dần dần bắt đầu nghĩ về tương lai, đây là sân khấu mình dựng lên nhưng họ bắt đầu biểu diễn.
Nhìn như quần hùng kích động căm phẫn, công khai lên án Long tộc, nhưng hắn không biết bao nhiêu người trong số họ là thật lòng, bao nhiêu người là vì danh vọng mà hư tình giả ý.
Khẳng định là có cả hai loại, nhưng hắn không biết tỷ lệ như thế nào.
Bột Hải Cao thị, Cao Nguy.
Đậu Trường Sinh đã ghi nhớ cái tên này.
Người này không phải đại thiện thì chính là đại gian.
Một tràng khôi hài, đợi đến sau khi kết thúc.
E rằng tất cả cũng là ai về nhà nấy, cho dù có mấy người cố gắng nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục chung.
Không ai có can đảm thách thức áp lực của Long Đình, Tông Sư không thể, Vô Thượng Tông Sư cũng không thể.
Vì vậy, trong làn sóng này, giả chết thoát thân là không có chuyện gì, cho dù là người bảo vệ của Thập thái tử Long tộc chết thì Long Đình cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Chắc chắn sẽ điều động cường giả xuất hiện.
Chỉ là danh tiếng không thể vãn hồi được.
Thôi.
Đậu Trường Sinh đã từ bỏ.
Đương nhiên, hắn không có ý định tiếp tục giãy giụa.
Dù sao đi nữa, thanh danh này là Đậu Trường Sinh, hay là kim Đậu Trường Sinh, ngân Đậu Trường Sinh thì có quan hệ gì.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Áp chế tất cả tiếng nói của vô số người, cũng đánh thức Đậu Trường Sinh và đám người Cao Nguy, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trên pháp trường xuất hiện một con quái vật khổng lồ đang không ngừng lăn lộn, máu tươi không ngừng chảy thành dòng, râu dài lẫn trong máu tươi giống như những cành cây vậy.
Hoá ra lại là một cái đầu rồng, nó lớn hơn gấp ba, bốn lần so với Thập thái tử của Long tộc.
Nếu không phải trước khi nó rơi xuống, đám người đột ngột bị dời đi thì chiếc đầu rồng giống như một gian nhà này, sợ là có thể đập chết không biết bao nhiêu người.
Nhìn cái đầu rồng khổng lồ này, từng người một lộ ra vẻ kinh hãi.
Đây là cấp độ Tông Sư của Long tộc sao?
Không đúng, còn mạnh hơn.
Máu không phải màu vàng đỏ, không có đặc thù của thần tiên, xem ra cũng không phải là Vô Thượng Tông Sư.
Là một vị cường giả Long tộc ở cấp độ võ đạo nhị phẩm Đại Tông Sư.
Nhưng lúc này đầu rồng đã bị chém xuống, rõ ràng là đã bị chết không thể chết thêm lần nữa.
Một bóng người từ trên trời dần chậm rãi đáp xuống, trong tay còn kéo theo một thi thể rồng dài khoảng hai mươi trượng, trấn động toàn bộ mọi người ở đây, một giọng nói bình thản vang vọng khắp tứ phương: “Hậu duệ của anh hùng Nhân tộc, làm sao lại có thể chết dưới tay dị tộc được.”
“Nghĩa cử của Đậu anh hùng là vô song trên thế giới.”
“Nếu để cho Đậu anh hùng chết ở đây, bần đạo Trần Diệt Chu uổng là người của Nhân tộc.”
“Hôm nay giết con tiểu long này, ngày mai lại đến Long Đình, đòi một công đạo cho Đậu anh hùng.”
“Hỏi lão long kia một câu.”
“Ức hiếp Nhân tộc ta không có người phải không?”
Dưới ban ngày ban mặt.
Một vị lão đạo sĩ ăn mặc luộm thuộm, áo quần tả tơi, đi đôi giày cỏ, nhưng lại từ trên trời giáng xuống.
Trang phục hệt như một tên khất cái, thường ngày sau khi trông thấy trong chốn đô thành chắc chắn sẽ không nhìn lại lần thứ hai, nhưng giờ phút này lại không ai dám bỏ qua đối phương.
Bởi vì trong tay đối phương xách theo một con hắc long dài khoảng hai mươi trượng, vết nứt trên chỗ bị thương của nó vô cùng chỉnh tề, chứng tỏ đã bị vũ khí sắc bén cắt đứt, nhưng những vị trí khác lại không có bất kỳ vết thương nào, mỗi một miếng vảy đen đều toả ra ánh sáng nhàn nhạt rực rỡ, giống như ánh sáng từ kim loại.