Tiếng nói của Đan Phượng ôn hòa: "Thực tế là Yêu tộc nhất định sẽ nói cái gì mà biển dung nạp trăm sông, lần trước Đậu Trường Sinh đi Yêu tộc, nội bộ Yêu tộc như thế nào? Ngươi cũng biết rõ.”
"Yêu tộc tổn thất quá lớn, sau khi mất đi nhiều Đạo Nguyên, khẳng định muốn thảo phạt Thương tộc khôi phục tổn thất, ngươi đi là có thể nghĩ, nhất định sẽ vì Yêu tộc mà phải ra sức chém giết.”
"Phượng Hoàng tộc của ta, từ trước đến nay chủ trương nhân ái, yêu thích hòa bình, lần vạn tộc xung đột sắp tới, Phượng Hoàng nhất tộc sẽ cố thủ tự bảo vệ, đang cần kết minh hữu khắp nơi.”
"Thạch huynh đệ có thể gia nhập Phượng Hoàng nhất tộc của ta trước, chờ đến sau khi đại loạn kết thúc là có thể rời đi.”
"Ngươi cần phải tin tưởng đại tỷ.”
"Đại tỷ đã lừa gạt ai bao giờ."
Độ Thế Kim Kiều.
Vầng sáng màu vàng óng vô tận hiện ra, chiếu rọi bốn phương thiên địa.
Một vùng ánh sáng màu vàng xuất hiện ở trên không trung Đông Hải, sừng sững trên bầu trời tựa như một vầng thái dương.
Một phút trước vẫn là Thạch Thiên Tâm mà người người đòi đánh, một giây sau đã trở thành miếng bánh ngon mà mọi người tranh giành.
Không chỉ riêng Bạch Trạch và Đan Phượng, mấy người còn lại cũng nhao nhao lên tiếng, tranh lên trước lôi kéo, cảnh tượng trước và sau mâu thuẫn đầy quỷ dị trực tiếp xuất hiện ở trong hiện thực.
Nội tâm Thạch Thiên Tâm cảm thấy phức tạp, thập đại chủng tộc này vừa đen tối lại còn vừa hung ác.
Cướp bóc hết của cải của mình còn chưa nói, vậy mà còn điên cuồng nghiền ép mình, coi mình là con cờ. Nhưng hết lần này tới lần khác mình còn phải cảm kích bọn họ, bởi vì bọn họ cho mình hi vọng sống sót.
Thạch Thiên Tâm biết bây giờ chỉ cần chọn một phe thì mình có thể sống sót.
Sự may mắn trong lòng này cũng khiến Thạch Thiên Tâm cảm thấy cũng hơi vui sướng.
Biết rõ bị coi thường nhưng Thạch Thiên Tâm còn nhịn không được mà vui sướng và kích động, chuyện cũng không có cách nào khác, ai bảo mình bị bọn hắn bắt chẹt.
Ánh mắt Thạch Thiên Tâm quét qua, đặt từng chủng tộc vào trong mắt.
Trái tim kích động dần nguội lạnh, một khi người ta bình tĩnh lại thì việc này không dễ xử lý.
Ánh mắt bồi hồi ở chỗ mấy chủng tộc, trực tiếp từ bỏ lão đại tỷ Phượng Hoàng tộc, mấy cái khác cũng giống vậy, không phải điều kiện của bọn họ không tốt, mà do thực lực của chủng tộc bọn họ hơi yếu. Thập đại chủng tộc cũng có đủ sự khác biệt, nếu mình lựa chọn thì chắc chắn sẽ đắc tội chủng tộc khác, đến lúc đó chỉ có sức mạnh mới đủ bảo vệ mình.
Yêu tộc cùng Thần tộc là phù dung hợp, Linh tộc cũng không tệ, ba chủng tộc này đều là một trong thượng ngũ tộc ở trong thập đại chủng tộc. Cự Nhân tộc cũng được nhưng xét toàn bộ đều kém hơn một ít, Thạch Thiên Tâm biết với suy nghĩ của mình thì nhân tộc mới là phù dung hợp.
Nếu đều phải làm chó, làm một con tốt thí thì vì sao không chọn một chủng tộc mạnh, đến lúc đó không phải là bị bắt nạt mà là mình bắt nạt người ta. Cho dù không thoát được cảnh làm tuyến đầu trong cuộc chém giết sinh tử, nhưng thực lực Nhân tộc mạnh, khả năng còn sống cũng là cao nhất.
Đường đường là một vị Tiên Thiên Thần Ma, tất nhiên cũng có được đại ngộ không kém, cũng không phải vì là một con tốt thí mà giảm đại ngộ. Nhân tộc ngàn vàng mua xương ngựa, nhất định sẽ tiếp đãi long trọng không giống bình thường, lợi ích và tài nguyên sẽ không ít, nhất là Mỹ Thực Chi Đô cũng sẽ trở lại trong tay của mình.
Thạch Thiên Tâm nghĩ như vậy, trong lòng cũng phấn khởi.
Chỉ là bây giờ Nhân tộc không có mặt ở đây?
Thạch Thiên Tâm đứng ở bên trên Độ Thế Kim Kiều, mới nảy sinh suy nghĩ này thì nhìn từ trên cao xuống đã thấy một bóng dáng.
Trong nội tâm không khỏi vui mừng.
Lần này cũng chỉ có hai người của Nhân tộc tới, Tự Vô Mệnh phụ trách Độ Thế Kim Kiều, một vị còn lại chính là Đậu Trường Sinh, tham dự đại hội Long Môn. Về phần câu nói Nhân tộc sẽ không phái người đến thì chỉ nên nghe một chút là được rồi, căn bản cũng không thể coi là thật.
Bây giờ Tự Vô Mệnh đang đại chiến với Gia Luật Hồ Từ, khoảng cách đôi bên cũng khá xa, muốn liên lạc với Tự Vô Mệnh thì khá khó khăn. Dù sao thanh thế dư chấn ở nơi chiến đấu không nhỏ, nhưng Đậu Trường Sinh lại ở gần như vậy.
Chờ đã.
Thạch Thiên Tâm cảm thấy không đúng.
Tại sao mình lại cảm thấy thân thiết khi nhìn thấy Đậu Trường Sinh, tựa như nhìn thấy người thân vậy.
Hoàn toàn coi Đậu Trường Sinh là cọng cỏ cứu mạng.
Suy nghĩ này cực kỳ bất thường.
Không phải bất thường bình thường, mà rất bất thường, vô cùng bất thường.
Thạch Thiên Tâm chậm rãi đánh giá ký ức liên quan đến Đậu Trường Sinh, tâm như lỗ kim, có thù tất báo, lục thân không nhận, thích đánh cược tính mạng, rõ ràng là thủ phạm thật phía sau màn nhưng thường xuyên ngụy trang thành người vô tội.
Chính là cái này.
Rốt cuộc Thạch Thiên Tâm cũng phát hiện điểm bất thường.
Lần này mình thảm như vậy.
Là vì ai?