Tự Vô Mệnh càng nhìn thì càng vui mừng, Thạch Thiên Tâm chính là một cục cưng trân quý, rau hẹ sống sờ sờ, cắt một đợt mà vẫn có thể mọc ra đợt mới, bắt đầu truyền máu liên tục không ngừng cho Nhân tộc.
Khi còn sống thì tạo ra giá trị, khi chết rồi thì cũng là phế phẩm có thể lợi dụng, vì nó là nguyên liệu chính để rèn đúc Thần Binh.
Khắp toàn thân đều có não, tất cả đều là thứ tốt.
Thạch Thiên Tâm nhìn ánh mắt của Tự Vô Mệnh mà tê cả da đầu, ánh mắt đó thực sự quá nóng bỏng, khiến trong lòng Thạch Thiên Tâm có linh cảm không tốt, có phải Tự Vô Mệnh này thích đồng giới hay không.
Bầu không khí quỷ dị kéo dài một lúc lâu, bỗng giọng nói của Tự Vô Mệnh vang lên ở trong lòng Thạch Thiên Tâm: “Lần này Thạch Thiên Tâm vào Nhân tộc, đó là vinh hạnh của Nhân tộc.”
“Đợi khi chuyện lần này kết thúc, sau khi trở về Nhân cảnh thì chắc chắn Tiên Tề sẽ có sắp xếp.”
“Thạch huynh đệ cứ yên tâm, Nhân tộc luôn cực kỳ tôn trọng các vị cường giả, chắc chắn Thạch huynh đệ sẽ nhận được đãi ngộ xứng đáng.”
“Tiên Thiên Thần Ma được đối đãi như thế nào thì Thạch huynh đệ cũng được đối đãi như thế, tuyệt đối không chênh lệch tí nào.”
Tự Vô Mệnh vô cùng vui mừng, việc Thạch Thiên Tâm gia nhập Nhân tộc không chỉ giúp Nhân tộc có thêm một vị Tiên Thiên Thần Ma, mà còn trợ giúp cho cuộc đại chiến sắp tới.
Lần này lấy được Long môn, đừng thấy Long tộc luôn nói công bằng chính trực vĩ đại như vậy, đó là do họ cho rằng mình nắm chắc phần thắng, vì thế nên chỉ nói miệng thì không đau eo. Đợi khi Long tộc thật sự mất đi Long môn, sao Long tộc có thể cam lòng chứ, cho nên chắc chắn sẽ bùng phát đại chiến.
Tuy Nhân tộc hùng mạnh nhưng cũng là gia đại nghiệp đại, cần để ý quá nhiều thứ, cho dù đã đình chiến với yêu tộc nhưng Nam Sơn cũng cần có Tiên Thiên Thần Ma trấn thủ, nếu không Yêu tộc thấy có cơ hội thì chắc chắn sẽ nhảy vào trong Nhân cảnh mà tàn phá một phen.
Nếu sau đó nhận thấy không có ai ngăn cản, biết Nhân cảnh rỗng tuếch thì chắc chắn sẽ xâm chiếm với quy mô lớn.
Hồ Man ở phía bắc cũng vậy, hai nơi này đã dây dưa với không ít lực lượng của Nhân tộc, ngoài ra cũng phải giữ lại người cho Thiên Ngoại Thiên.
Nếu Thạch Thiên Tâm gia nhập thì có thể bù đắp vấn đề thiếu chiến lực cấp cao của Nhân tộc. Sau khi Thạch Thiên Tâm gia nhập, chưa nói Thạch Thiên Tâm mạnh bao nhiêu, nhưng ngăn cản một vị Tiên Thiên Thần Ma của Long tộc thì không thành vấn đề.
Như vậy Long tộc mất đi một vị có chiến lực cấp cao, Nhân tộc nắm được Long môn thì lại càng chắc ăn hơn.
Tiểu lão đệ thật không hổ danh là tiểu lão đệ.
Tự Vô Mệnh cảm thán một câu ở trong lòng.
Tự Vô Mệnh không hiểu chuyện lần này là như nào, vẫn như ngắm hoa trong sương mù, chẳng qua Tự Vô Mệnh không thấy hứng thú với điều đó lắm, chỉ cần biết rằng tiểu lão đệ lợi hại là được.
Biết kết quả cuối cùng ở đây là một kết quả tốt là được.
Bản lĩnh này quá là đỉnh cao.
Nếu như lại thêm hai lần nữa, có thêm hai vị Tiên Thiên Thần Ma thì cũng chẳng nhớ mong gì Long môn.
Tự Vô Mệnh nở nụ cười, cũng biết đó là chuyện bất khả thi. Chưa kể đến việc không có nhiều Tiên Thiên Thần Ma rảnh rang như vậy, cho dù có thời gian thì cũng không đủ, bởi vì Long môn sắp mở ra và sẽ quyết định cuối cùng nó thuộc về ai.
Tự Vô Mệnh giương mắt nhìn về phía Đan Phượng ở phương xa, nhìn thì tưởng vị lão đại tỷ này thắng thắng chưa bao giờ nói dối, nhưng thực ra lại thích nói một nửa giữ lại một nửa, còn đáng ghét hơn cả nói láo, không phải trò vui gì. Tên tặc tử này quá nhiều quỷ kế, quả thực là hơi hợp với lão quỷ Thiên Cơ.
Hai người bọn họ gần như là người cùng thế hệ.
Chẳng qua lần này lão đại tỷ lại thất bại, tính toán đến tính toán đi rồi sớm muộn cũng gặp phải người tinh ranh hơn nàng.
Tiểu lão đệ của mình cũng nhiều mưu mô lắm cơ.
Tự Vô Mệnh không khỏi vỗ bắp đùi một cái, người đơn thuần hiền lành như mình phải cẩn thận hơn chút, không thể bị tiểu lão đệ bán được.
Bạch Trạch ở phương xa không còn vuốt bộ râu dài nữa, mà không biết lấy được ly rượu Thanh Đồng từ đâu ra, giờ đang đứng ở khu vực biên giới Kim Kiều mà thưởng thức rượu ngon.
Thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Đan Phượng, lúc Đan Phượng bảo vệ đại chưởng quỹ Túy Tiên Lâu thì nhiều câu hỏi cũng đã có lời giải đáp.
Bây giờ Phượng Hoàng tộc cũng chịu thiệt, coi như là tiền mất tật mang, cho nên trong lòng Bạch Trạch rất vui mừng.
Bọn họ xem chuyện cười của yêu tộc lâu như vậy, bây giờ cũng đến lượt bản thân vui mừng rồi.
Tên Đậu Trường Sinh này thật sự không phải bình thường, đã khiến Bạch Trạch phải cảnh giác, thậm chí là kiêng kỵ.
Đối phương quá thông minh, ngay cả Bạch Trạch cũng không hiểu rõ đến cùng chuyện lần này là như thế nào, mà lại hại ngược Đan Phượng một lần.