Không hiểu quá trình nhưng biết rõ kết quả, đó là Nhân tộc có thêm một vị Tiên Thiên Thần Ma.
Trong lòng bọn họ đều biết Thạch Thiên Tâm không phải là Nhân tộc, chẳng qua mặc kệ quá khứ thế nào, nhưng bắt đầu từ giờ phút này thì Thạch Thiên Tâm đã thuộc về Nhân tộc, nhất định phải đối đãi như Nhân tộc.
Bạch Trạch chậm rãi uống cạn rượu ngon trong ly rượu Thanh Đồng, bắt đầu tập trung suy nghĩ, tên Đậu Trường Sinh này đã đã có thành tựu, giờ mà muốn giết thì vô cùng khó.
Hơn nữa, nếu muốn giết thì nhất định phải sử dụng lực lượng hùng hậu, tập hợp một vài Thần Ma, lại có thêm một vị Tiên Thiên Thần Ma chỉ huy, khi tập hợp được đội hình như vậy ra tay chắc chắn Đậu Trường Sinh sẽ phải chết.
Nhưng đội hình như vậy quá xa xỉ, cho dù là thập đại chủng tộc thì cũng rất mất công sức, cái giá phải trả quá cao, một khi không ổn thì sẽ dẫn đến đại chiến với Nhân tộc.
Bạch Trạch thở dài một hơi ở trong lòng, Yêu tộc không chịu nổi cái giá như vậy.
Đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để giết Đậu Trường Sinh, chỉ có thể kỳ vọng sau này các tộc bắt tay lại, mỗi bên đưa ra một vị Tiên Thiên Thần Ma.
Điều này cũng không phải không thể, với tính cách không gió cũng khơi ra sóng ba thước của Đậu Trường Sinh việc đắc tội với toàn bộ thập đại chủng tộc chỉ là vấn đề thời gian, nhìn xem lần này Phượng tộc đã chịu thiệt rồi, lần sau sẽ tới lượt Thần tộc.
Đậu Trường Sinh muốn mượn Hồ Hóa Tiên, e là muốn đào Hồ Hóa Tiên rồi trực tiếp chuyển về Nhân tộc.
Thêm vài lần nữa thì ngày hắn trở thành kẻ thù chung của vạn tộc không còn xa, đến lúc đó vạn tộc tập hợp lực lượng thì chắc chắn Đậu Trường Sinh sẽ phải chết.
Sự cảnh giác và kiêng kỵ ở trong lòng Bạch Trạch biến mất, Đậu Trường Sinh càng lợi hại thì sẽ càng đắc tội nhiều người, đến cuối cùng cũng chết càng nhanh.
Sau này sẽ không phát triển được đến Tiên Thiên Thần Ma thì đã chết trẻ giữa đường.
Thậm chí không cần vạn tộc săn giết, tính thích đánh cược của Đậu Trường Sinh lớn như vậy, nói không chừng sẽ thất bại trong một lần nào đó. Trong Nhân tộc cũng không an toàn, tranh đấu ở cấp độ phàm tục liên quan quá nhiều đến Thần Binh, sơ ý một xíu là chết liền, đó là chuyện rất bình thường.
Cuối cùng Bạch Trạch lại thở dài.
Nếu như Đậu Trường Sinh sinh ở Yêu tộc thì tốt biết bao.
Yêu tộc mà có nhân vật kiệt xuất như vậy thì sau này sẽ có hi vọng phục hưng.
Thậm chí cũng phải không thể suy nghĩ về mục tiêu xa vời đó là khôi phục bá quyền thời Thượng Cổ.
Sùng Sơn.
Tiên Tề đứng dưới chân núi, trên mặt mang theo nét tươi cười, nhìn một nữ đồng rơi từ đám mây xuống trước mặt. Trên mặt nữ đồng hiện ra nét tươi cười rạng rỡ, chậm rãi đi về phía trước, bên hông đeo ngọc bội màu xanh ngọc, ống tay áo chậm rãi lay động khiến những hoa văn hình đám mây màu vàng kim được khảm trên đó tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt dưới ánh nắng mặt trời.
Vẻ ngoài tuấn mỹ kết hợp với dáng vẻ cởi mở, tươi cười khiến nữ đồng trông giống như mặt trời nhỏ, sưởi ấm trái tim mọi người, khí chất lại dịu dàng như ngọc.
Cho dù có là ai thì vừa nhìn một cái cũng đều có thể biết rằng đây là một người tốt.
“Thế mà đã hơn 1000 năm không nhìn thấy tiểu muội rồi.”
“Thấy phong thái của tiểu muội vẫn như cũ, ta không khỏi nhớ tới đại hội vạn tộc mấy ngàn năm trước. Ta nhớ rõ lần đó còn có Đan Phượng, chúng ta còn là phàm phu tục tử, chỉ có thể đi theo bên cạnh Thần Ma, đứng ở một góc giáp ranh. Thật chưa từng nghĩ rằng ngày hôm nay, mỗi người chúng ta đều đã trở thành thủ lĩnh của một tộc.”
“Thời gian không buông tha cho con người mà. Trẫm đã dần dần già đi rồi, thời gian không còn nhiều nữa. Ngược lại, tiểu muội và Đan Phượng vẫn cứ xuân thu đỉnh thịnh như cũ.”
Thương Nguyên Đồng có tướng mạo non nớt, giống như một vị nữ đồng không rành thế sự. Trông thấy Tiên Tề, nàng nở ra nụ cười sáng lạn ngây thơ, để lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, đặc biệt là chiếc răng nanh nho nhỏ nhọn hoắt, để ba phần đáng yêu lộ ra rõ ràng.
“Tiên Tề đại ca nói đùa rồi.”
“Ngài chấp chưởng Nhân tộc, là chủ nhân của vạn tộc, làm sao mà ta và Đan Phượng có thể so sánh với ngài được chứ.”
“Bây giờ Đan Phượng đã thoái vị, Bạch Phượng đã lên nắm quyền, quản lý Phượng Hoàng tộc. Ở Thương tộc bên này, vốn dĩ ta cũng muốn thoái vị rồi nhưng đáng tiếc là hậu bối không nên thân, gần đây cũng liên tiếp gặp chuyện không may, thế nên ta không có cách nào mà thoái lui được nữa. Thương tộc không chịu nổi hỗn loạn nữa rồi.”
“Tiên Tề đại ca, ngược lại, ở nơi này của ngài, Nhân tộc anh tài xuất hiện lớp lớp, những cái khác thì không nói nhiều lời nhưng thế hệ tuổi trẻ đồng lứa Tự Vô Mệnh thì bây giờ mới hơn một ngàn tuổi, vẫn chưa đến thời kỳ tráng niên đỉnh cao, vẫn còn có không gian phát triển rất lớn. Hơn nữa, mấy trăm năm gần đây cũng có những nhân vật kiệt xuất như Tiêu Diêu Tử và Á Thánh đấy thôi.”