“Mấy năm gần đây, như Đậu Trường Sinh càng là trò giỏi hơn thầy mà thắng được Vu Lam, bất kể là kẻ nào cũng đều có thể giao phó việc lớn, chống lên nửa bầu trời Nhân tộc.”
Tiên Tề chậm rãi đi về phía đỉnh núi Sùng Sơn, đồng thời cũng mở miệng nói: “Tiểu muội quá đề cao Tự Vô Mệnh rồi. Tên đó chỉ thuần túy là một tên vô lại phàm phu, lỗ mãng, không có đầu óc, chỉ biết chiếm tiện nghi mà thôi. Tiêu Diêu Tử thì ngược lại, thông minh nhưng lại là không chịu trách nhiệm được bao nhiêu, từ cái tên đã có thể nhìn ra được rồi. Đây là một người vui vẻ với tiêu dao tự tại, ưa thích hưởng thụ, mà chán ghét phiền phức.”
“Trương Thiên Chính bị ái tình giam cầm, gần trăm năm qua không hề tiến bộ một chút nào, không biết hắn còn muốn trì hoãn vì công chúa Trần quốc bao nhiêu năm nữa. Nếu không phải là tuổi thọ lâu dài thì thực sự là ta còn không biết phải làm thế nào mới tốt.”
Thái độ của Tiên Tề ôn hòa, cũng không tự xưng là trẫm nữa mà giống như một vị đại ca ca nhà bên, dịu dàng, hoà nhã tiếp tục nói: “Về phần Đậu Trường Sinh.”
“Hắn đã tàn nhẫn quá mức rồi, lục thân bất nhận, tâm như lỗ kim, có thù tất báo.”
“Chuyện này đã khiến đông đảo Thần Ma trong tộc kiêng kị, sợ sau khi Đậu Trường Sinh lên nắm quyền thì bọn họ sẽ bị trả thù, tương lai cũng không thể nào trọng dụng. Thế nên, nhìn lên thì nhân tài đông đúc nhưng thực ra lại không có người nào có thể trân chính trọng dụng.”
“Người ngoài chỉ nhìn thấy quang cảnh bên ngoài của Nhân tộc, nhưng nào ai biết được nỗi thống khổ của Nhân tộc như bây giờ.”
“Nếu không phải nhờ có thế hệ trước khổ sở chèo chống thì bây giờ e là Nhân tộc đã sớm suy bại rồi. Lần này, đến như Long tộc cũng dám chủ động ép buộc Nhân tộc ký tên, đây chính là một dấu hiệu.”
“Lần này thật sự là bị đẩy đến bên bờ vực thẳm, Nhân tộc không thể lại lui nữa, một bước thoái lui này bước ra chính là vực sâu vạn trượng, đến lúc đó các tộc nhìn thấy Nhân tộc yếu ớt có thể bắt nạt thì bọn hắn sẽ ngày càng táo bạo hơn, từng kẻ từng kẻ sẽ bắt đầu chủ động bức bách Nhân tộc.”
“Tuy rằng thực lực Nhân tộc mạnh mẽ nhưng vẫn không mạnh mẽ bằng vạn tộc, đến lúc đó hình thành nên bố cục quần hổ phệ long, mỗi tộc đi lên cắn một cái là Nhân tộc cũng đã diệt vong rồi.”
“Mời tiểu muội đến đây, chính là muốn nhờ tiểu muội ra tay tương trợ, kéo ca ca một lần.”
Đứng ở đỉnh núi Sùng Sơn, Tiên Tề không có bất cứ kiêng kỵ nào mà cứ thế trực tiếp nói ra những ý tưởng trong lòng mình. Nhân tộc chính là đang xin trợ giúp.
Nét mặt tươi cười nhàn nhạt của Thương Nguyên Đồng tan đi, thần sắc trở nên nghiêm túc rồi trầm giọng mở miệng nói: “Long tộc khinh người quá đáng.”
“Một cái hạt Bàn Đào trong tay Vạn Hoa Long Mẫu kia, tộc ta đã nhiều lần xác minh, thậm chí còn tự mình hái Bàn Đào hạ phẩm trên Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ, tự mình lấy hạt đào trong đó ra rồi hai người bắt đầu được so sánh với nhau.”
“Mặc dù sinh mệnh lực của hạt đào trong Bàn Đào hạ phẩm trên Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ vượt qua hình ảnh nhưng đến cùng thì đó chẳng qua cũng chỉ là hình ảnh được ghi lại mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh được với hình ảnh chân thật. Hình ảnh đó có đến phần lớn là sai lệch.”
“Ta đã từng thảo luận với đám Thương Nguyên Nhất, hạt Bàn Đào trong tay Vạn Hoa Long Mẫu kia, tuyệt đối là vượt qua tộc ta.”
“Điều này cũng có nghĩa là cây Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ của Long tộc kia sẽ vượt qua tộc ta, điều này cũng phù hợp thế cục bây giờ. Nếu như cây Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ của Long tộc kia không mạnh mẽ thì cũng không có khả năng cướp đoạt không ngừng cơ hội sống của Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ của tộc ta.”
“Khiến Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ của tộc ta héo rũ và dần dần bắt đầu chết đi.”
“Long tộc làm như vậy chính là muốn khiến cho căn cơ của tộc ta dao động. Đây là mối thù sinh tử.”
“Lần này ta tới đây chính là để chính thức bàn bạc chuyện liên minh với Tiên Tề đại ca.”
Tiên Tề hiện lộ ra vẻ vui mừng. Hắn chậm rãi ngồi ngay ngắn xuống rồi bình thản mở miệng nói: “Long tộc đã làm càn quá mức rồi, vậy mà liên tục không ngừng khiêu khích các tộc, thế nên lần này mượn việc Long Môn khai mở, tộc ta phải dạy cho Long tộc một bài học.”
“Tộc ta sẵn lòng tạo ra cơ hội trực đảo hoàng long cho Thương tộc. Tộc ta sẽ thu hút sự chú ý rồi dẫn dụ Tiên Thiên Thần Ma của Long tộc rời đi còn Thương tộc sẽ phát động một cuộc tấn công quy mô lớn vào Long tộc.”
Thương Nguyên Đồng với vẻ mặt bình tĩnh, giờ phút này thần sắc không khỏi khẽ biến động. Đôi mắt nàng lấp loé lên. Nàng nhìn về phía Tiên Tề, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ ngưng trọng. Nàng vốn cho rằng chẳng qua chỉ là muốn dạy cho Long tộc một bài học nho nhỏ thôi chứ chưa từng nghĩ đến việc lần này, Nhân tộc chơi hơi lớn rồi.