Sự kiêu ngạo một khắc trước của Thương Nguyên Đồng thoáng cái đã biến mất đi hơn phân nửa, giống như vạn tộc kiêng kị Thương tộc, Thương Nguyên Đồng cũng rất kiêng kị Long tộc, bởi vì thể lượng của Long tộc cũng cực kỳ lớn.
Thương tộc khi đó đã từng huy hoàng, cũng là chủng tộc ở hàng trước của thập đại chủng tộc nhưng Long tộc lại chẳng phải là đã yếu đi rồi. Long tộc thế nhưng lại là chủng tộc xưng bá đầu tiên ở thời Thượng Cổ, Tổ Long nhất thống thiên hạ, lúc này mới có khái niệm đại nhất thống, vạn tộc mới nhất thống tham vọng của cả vũ trụ.
Long tộc cũng chính là có lại lịch thâm hậu như vậy cho nên Thương Nguyên Đồng tin chắc rằng Long tộc có thể bồi dưỡng ra một cây Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ mới mà không hề nghi ngờ gì cả. Cái này nếu như Vũ tộc bồi dưỡng ra được thì Thương Nguyên Đồng tuyệt đối không tin. Thực lực của Vũ tộc không tệ nhưng xét cho cùng thì Vũ tộc chưa từng có quá khứ huy hoàng, xuất thân nói cho cùng cũng tương đối nông cạn.
Ánh mắt Tiên Tề sâu thẳm. Hắn nhìn chằm chằm vào Thương Nguyên Đồng. Mặc dù tâm trạng của đối phương có thay đổi không lớn nhưng Tiên Tề vẫn phán đoán ra tâm trạng của Thương Nguyên Đồng một cách chuẩn xác. Đi theo sau Nhân tộc để chiếm lấy một vài món lời nho nhỏ thì có thể nhưng nếu như phải trả cái giá quá lớn, vậy thì không được nữa rồi.
Đó là một cách suy nghĩ bình thường, muốn phá vỡ tình hình nhưng lại lo lắng rằng nó sẽ dẫn đến những chuyển biến xấu và Thương tộc sẽ rơi vào một tình huống bất lợi hơn.
Tiên Tề mỉm cười nói: “Hoàng đệ có thể ra rồi.”
“Nếu còn không ra nữa thì tiểu muội có thể sẽ sợ Long tộc mất.”
Ánh mắt Thương Nguyên Đồng nhìn về phía không gian không ngừng vặn vẹo, giống như một vòng xoáy trong hồ nước, không ngừng điên cuồng xoay tròn, một bàn tay chậm rãi duỗi ra, giống như mở ra một tấm màn, xé mở không gian, từng chút một đi ra ngoài.
Đây là một thân hình cao lớn vạm vỡ, đeo bình thiên quan, trên người mặc miện phục màu đen, không hề tức giận nhưng vẫn có khí chất uy nghiêm, chỉ là đứng yên một chỗ đã cho người ta cảm giác bức bách. Người này là một nhân vật hoàn toàn khác với Tiên Tề hoàn.
Cái này vừa nhìn đã thấy là những nhân vật mà ngày thường chú trọng đến sự uy nghi, chú ý tới tôn ti trật tự, thì dưới sự cai trị của họ, đó chắc chắn không phải là điều tốt, và họ thì mỗi ngày đều phải sống trong sự lo sợ nơm nớp.
Thương Nguyên Đồng nhìn chăm chú vào người đến rồi phun ra ba chữ: “Côn Bằng Hoàng.”
Tiên Tề mỉm cười gọi Côn Bằng Hoàng ngồi xuống, đồng thời mở miệng nói: “Tiểu muội không cần lo lắng, lần này không phải chỉ có hai tộc là Nhân tộc và Thương tộc, mà là ba tộc.”
“Thực lực của Côn Bằng tộc mạnh mẽ, tuy không phải là một trong thập đại chủng tộc nhưng thực lực đã vượt qua một số tộc trong thập đại chủng tộc rồi.”
“Long tộc gan to bằng trời, liên tiếp khiêu khích các tộc, điều này đã phạm phải cấm kỵ. Nhân tộc ta thống lĩnh vạn tộc cho nên tự nhiên sẽ dạy cho Long tộc một bài học.”
“Ta chỉ vừa mới nói ý tưởng này với hoàng đệ, hoàng đệ đã ngay lập tức lựa chọn ủng hộ.”
“Không biết tiểu muội có ý tưởng gì không?”
Ánh mắt Thương Nguyên Đồng loé lên, long lanh nhìn chăm chú vào Côn Bằng Hoàng. Vị này là chủ nhân của một tộc mạnh vậy mà lại ở trong Nhân cảnh. Tin tức này mà được truyền ra ngoài thì nhất định sẽ là chuyện long trời lở đất.
Côn Bằng tộc quá đặc biệt rồi. Chủng tộc này đã một thời gian được gọi là một trong thập đại chủng tộc bởi Côn Bằng Hoàng đời đầu thịnh vượng, thực lực lại mạnh mẽ. Thế nhưng cũng bởi vì thế mà đã gây ra tai hoạ. Sau cái chết của Côn Bằng Hoàng đời đầu, việc áp chế của thập đại chủng tộc đối với Côn Bằng tộc không chỗ nào không có.
Dưới sự áp chế như vậy, thực lực của Côn Bằng tộc lại có thể không bị tan rã mà ngược lại còn không ngừng được tăng cường từ đời này sang đời khác chính là bởi vì việc tuyển chọn Côn Bằng Hoàng ở các thời kỳ đều khắt khe và hà khắc hơn rất nhiều so với thập đại chủng tộc.
Những kẻ cạnh tranh với Côn Bằng Hoàng ở các thời kỳ từ lúc bắt đầu đã bị giết từ tầng đáy giết ra. Cho dù có là đích tử của Thần Ma, có huyết mạch cao quý thì trong một khắc tâm tư tranh đoạt vị trí Côn Bằng Hoàng nổi lên cũng đều muốn buông bỏ quá khứ vinh quang, cam tâm tình nguyện đi đến biên cảnh để tòng quân, lần lượt sinh tử chém giết, cũng sẽ không bao giờ đạt được bất cứ ưu đãi nào.
Loại người có thể từ trong núi thây biển máu từng bước giết ra như vậy mới là hoàng tử của Côn Bằng tộc.
Cũng chính trạng thái áp lực cao của thập đại chủng tộc đã tạo ra một Côn Bằng tộc trên dưới một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng.
Tộc này từ Côn Bằng Hoàng đời đầu đã trải qua vô số năm đến hôm nay, vẫn Vẫn luôn đều muốn có thứ hạng trong thập đại chủng tộc.
Thương Nguyên Đồng trong lòng trầm xuống. Lần này quyết tâm của Nhân tộc vô cùng lớn. Để trừng phạt Long tộc, bọn họ thậm chí còn phá vỡ những thỏa thuận ngầm năm đó, chủ động buông lỏng áp chế đối với Côn Bằng tộc.
Thương Nguyên Đồng bắt đầu xuất hiện phản cảm. Bởi vì Côn Bằng tộc vùng dậy thì Thương tộc sẽ phải đứng mũi chịu sào. Nếu như Nhân tộc làm như vậy thì đây là hi sinh lợi ích của Thương tộc. Thế nhưng nàng ngay lập tức nhận ra rằng đối tượng bị nhằm vào lần này chính là Long tộc.
Thương Nguyên Đồng trầm mặc, không lập tức trả lời, bởi vì Thương Nguyên Đồng đột nhiên phát hiện ra, Tiên Tề đã sắp xếp tốt cho tất cả mọi thứ. Lời nói của hắn nghe có vẻ ôn hòa nhưng thực ra lại lạnh lùng nhất.
Thương tộc bây giờ làm gì còn có sự lựa chọn nữa?
Nếu như mình nếu không đồng ý.
Vậy thì Nhân tộc sẽ trực tiếp thay đổi phương hướng, trực tiếp xuống tay với Thương tộc.
Đối với Nhân tộc và Côn Bằng tộc mà nói, toàn bộ những điều này cơ bản là đều giống nhau. Sự tổn thất của Long Môn quan trọng sao?
Không hề quan trọng một chút nào. Bởi vì từ đầu đến cuối đồ vật kia đều là do Long tộc luyện chế mà thành, Nhân tộc không hề phải trả bất cứ cái giá lớn nào.
Ngược lại, nếu như mình đồng ý, vậy thì lợi ích đều rõ ràng. Khai đao với Long tộc để thu hút sự chú ý của vạn tộc rồi bằng cách đó cắt ngang vạn tộc, thảo phạt Thương tộc, làm đảo loạn thế cục của vạn tộc, tạo cơ hội cho Thương tộc.
Thương tộc cũng có thể trả thù Long tộc, thậm chí là sẽ tập kích Long tộc, cướp đoạt Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ của Long tộc.
Mỗi một lợi ích này đều đánh trúng điểm yếu của Thương tộc, đây chính là điều cần thiết nhất đối với Thương tộc lúc này.
Thương Nguyên Đồng im lặng một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Tiên Tề đại ca đều đã sắp xếp tốt rồi vậy thì đương nhiên là tiểu muội sẽ nghe Tiên Tề đại ca.”
“Chẳng qua, không biết rốt cuộc là Tiên Tề đại ca định làm gì?”
Tiên Tề nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, sau đó từ từ mở miệng nói: “Tiểu muội có thể yên tâm, sẽ không làm khó ngươi đâu.”
“Long tộc có can đảm khiêu khích tộc ta, chính là bởi vì không muốn từ bỏ Long Môn.”
“Không phải là nói cái gì mà Long tộc không thể không có Long Môn đấy sao?”
“Vậy thì tộc ta sẽ cưỡng bách chiếm đoạt lấy Long Môn để cho Long tộc biết rõ rằng đây là hậu quả của việc khiêu khích Nhân tộc.”
“Ta cũng đã nói qua với hoàng đệ, tộc ta sẽ chủ động phát động đại chiến, phái ra đông đảo Tiên Thiên Thần Ma rồi cùng nhau cướp lấy Long Môn. Đến lúc đó, Long tộc nhất định sẽ huy động lực lượng lớn để bảo vệ Long Môn.”
“Việc này sẽ khiến phía sau Long tộc trống không. Không phải là tiểu muội lo lắng cho Bàn Đào Viên ư?”
“Thương tộc có thể lợi dụng mấy vị Tiên Thiên Thần Ma. Ta tin là tiểu muội cũng có mật thám bên trong Long tộc. Như thế thì sau khi tập kích Long tộc, chúng ta có thể công kích khu vực hạch tâm kia. Chỉ cần tận dụng tốt cơ hội là đủ để cướp lấy Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ của Long tộc rồi.”
“Phương diện này, hoàng đệ cũng sẽ phối hợp tiểu muội ngươi. Có Thương tộc và Côn Bằng tộc cùng nhau hạ thủ thì cho dù Long tộc có một vài cường giả tọa trấn đằng sau cũng làm sao có thể chống đỡ được hai tộc các ngươi liên thủ.”
“Cũng không phải là chúng ta muốn một trận chiến diệt tộc, chẳng qua là đoạt được chỗ tốt rồi thì rút lui. Chỉ cần nắm giữ tốt thời gian thì Long tộc chỉ có thể chịu tổn thất này mà thôi.”
“Sau đó ta sẽ hiệu triệu đại hội vạn tộc nói thực lực của Long tộc lại một lần nữa suy yếu, không đủ để xếp vào thập đại chủng tộc. Bởi thế, vị trí của Long tộc sẽ để cho Côn Bằng tộc đảm đương.”
Không những là kế hoạch đơn giản mà đây còn chỉ là phương hướng chung chung. Những thứ như cụ thể phải làm thế nào, lúc nào thì động thủ, phải xuất động bao nhiêu sức chiến đâu thì vẫn còn hàng loạt vấn đề cần phải bàn bạc.
Côn Bằng Hoàng bình thản nói: “Ít nhất là Nhân tộc phải giết chết được một vị Tiên Thiên Thần Ma của Long tộc, làm suy yếu thực lực của Long tộc, bằng không thì dù có tổ chức đại hội vạn tộc cũng không thể danh chính ngôn thuận đá Long tộc ra khỏi thập đại chủng tộc.”
Tiên Tề gật đầu nói: “Ý kiến này của hoàng đệ đưa ra rất hay. Ta rất thích việc hoàng đệ không ngừng đưa ra ý kiến, bởi vì như thế này thì ta có thể giải quyết cho hoàng đệ từng cái một, tuyệt đối sẽ không để hoàng đệ có băn khoăn và lo lắng.”
“Giết một vị Tiên Thiên Thần Ma, điểm này ta đồng ý.”
Côn Bằng Hoàng tiếp tục nói: “Long tộc cùng Yêu tộc và cả Hồ Man tạo thành ngũ tộc liên minh, sau chuyện này, chắc chắn là các tộc khác không hy vọng Long tộc rớt ra khỏi thập đại chủng tộc.”