“Trong khoảng thời gian này mà Thời đại Bất Hủ mở ra thì còn được, còn nếu như không có cách nào mở ra, vậy thì chúng ta đều sẽ chết già.”
“Ta không muốn chết, ta tin là các ngươi cũng không muốn.”
“Vậy thì chỉ có thu hoạch được bảo vật bảo vật kéo dài tuổi thọ. Mà Bàn Đào này lại chính là đồ vật tốt nhất. Trên Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ của Thương tộc đã ngưng kết Bàn Đào, chỉ cần chịu bỏ ra cái giá thì ngược lại, cũng không phải là không thu hoạch được.”
“Nhưng phẩm cấp của những thứ đó không cao. Bàn Đào phẩm cấp cao, có hiệu quả tốt thì cho tới bây giờ, Thương tộc vẫn không lưu thông ra ngoài. Mà cho dù là có thì chỉ cần xuất hiện một cái là cũng phải có một đống người tranh đoạt, hy vọng thu hoạch được thực sự là không lớn.”
“Cứ cho là dựa vào chủng tộc mà cướp được đi, thế nhưng trong mỗi một chủng tộc, số Tiên Thiên Thần Ma muốn kéo dài tuổi thọ đều nhiều, vậy thì dựa vào đâu mà ngươi thu hoạch được.”
“Trong chuyện này có quá nhiều quá nhiều chỗ khó khăn rồi. Muốn ăn được một trái Bàn Đào, thu hoạch được cũng không dễ dàng. Thật vất vả mới thu hoạch được thì trong tộc cũng sẽ làm ầm ĩ.”
“Thế nhưng lần này chính là cơ hội, Long tộc có Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ.”
“Hơn nữa có thể làm cho Bàn Đào Viên của Thương tộc héo rũ thì chắc hẳn phẩm cấp của Tiên Thiên Linh Căn Bàn Đào Thụ này cực cao, so với Bàn Đào của Thương tộc thì còn tốt hơn nhiều.”
“Thiên cổ gian nan duy nhất chết. Ta không muốn chết, mà lần này cũng là cơ hội, có thể dựa vào sức mạnh của Nhân tộc mà mưu cầu lợi ích cá nhân.”
“Chỉ cần có Bàn Đào Thượng phẩm thì đều có thể sống thêm mấy ngàn năm nữa.”
“Nhân tộc ta không muốn bỏ qua. Không biết hai vị thì sao?”
Tất Phương cảm nhận được những lời thật lòng phát ra từ tận đáy lòng của Tiên Tề. Bản thân hắn cũng thấy tim đập thình thịch. Câu nói kia, Tiên Tề đã nói quá hay rồi. Từ xưa đến nay, điều khó khăn nhất mà con người ta phải đối mặt chính là chữ “chết.”
Có thể sống sót?
Thì ai lại mong chết đi cơ chứ.
Tuổi thọ của mình còn có hơn một ngàn năm, tốt một chút thì còn có thể hừng hực hai ngàn năm, nhưng chút tuổi thọ này sớm muộn gì cũng có một ngày tiêu hao đến cạn kiệt.
Nếu như có thể ăn một trái Bàn Đào.
Về công thì có thể thu hoạch được Đạo Nguyên cho Yêu tộc, về tư thì tuổi thọ của mình có thể được kéo dài, toàn bộ đều là chỗ tốt, duy chỉ có một chỗ xấu là hạ thủ với thành viên của liên minh ngũ tộc mà thôi. Việc này sẽ phá vỡ giao ước.
Tất Phương có đôi chút không kéo mặt mũi xuống được. Hắn không thể không nhìn về phía Đại Tế Ti Hồ Man. So sánh với cái kẻ còn để ý đến mặt mũi là Tất Phương, Đại Tế Ti Hồ Man kia lại không thèm để ý chút nào đến giao ước của liên minh ngũ tộc. Hắn tham lam mở miệng nói:
“Bàn Đào Thụ là đồ vật tốt, sau khi cướp lấy cái này thì sẽ định đoạt quyền sở hữu như thế nào?”
“Ở đây chúng ta có ba tộc, để Bàn Đào Thụ thuộc quyền sở hữu của bất kỳ tộc nào thì những người khác cũng đều không thể chấp nhận được.”
Tất Phương lắp ba lắp bắp nói: “Có thể để cả ba tộc cùng nhau đại chưởng quỹ, sau đó bắt đầu phân phối Bàn Đào, định ra thứ tự trước sau, sau đó mỗi tộc sẽ có một trái Bàn Đào.”
Đại Tế Ti Hồ Man nói: “Như thế trái lại cũng có thể, không ai trong ba tộc có thể chiếm tiện nghi, mà cũng không ai phải chịu thiệt.”
“Đến lúc đó, một lần hái luôn ba trái Bàn Đào, nếu như Bàn Đào không đủ, vậy thì không ai lấy cả mà chờ đến lứa Bàn Đào tiếp theo chín.”
Hai người Tất Phương và Đại Tế Ti Hồ Man ngươi một lời, ta một câu, hoàn toàn xác định xong việc rốt cuộc sẽ dùng Bàn Đào Thụ như thế nào, làm sao để giám sát cũng như đến lúc đó cần một vị Thần Ma hay là một vị Tiên Thiên Thần Ma.
Liên minh ngũ tộc đã bị vứt bỏ hoàn toàn. Thứ đồ vật kia vốn dĩ chính là một tờ giấy rỗng tuếch, những năm gần đây đã là thứ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Thời điểm có nhu cầu thì cho dù không có liên minh ngũ tộc cũng sẽ tự động liên hợp lại với nhau. Lúc không có nhu cầu thì cho dù có là đồng minh mạnh nhất cũng không đáng tin tưởng.
Về việc đánh Long tộc, mất đi đồng minh của mình có thể sẽ tăng cường thực lực của Nhân tộc. Đối với liên minh ngũ tộc, đây không phải là một chuyện tốt mà ngược lại còn là tổn thất lớn, là đặc biệt thiệt thòi. Thế nhưng bọn hắn lại không thèm để ý.
Có đôi khi, những điều đúng đắn thì ai cũng biết nhưng không ai chịu làm, bởi vì như vậy sẽ làm mất đi quyền lợi của mình.
Nếu như Tất Phương không làm mà Đại Tế Ti Hồ Man lại làm, như vậy thì chẳng phải là chính bản thân mình chịu thiệt rồi hay sao.