Cũng là bởi vì tuy Nhân tộc mạnh mẽ nhưng lại không mạnh đến trình độ có thể quét ngang qua vạn tộc. Thực lực của Nhân tộc lại mạnh. Cho dù có thể mạnh đến đâu đi chăng nữa thì tộc của bọn hắn cũng không phải là đối thủ. Thế nhưng nếu như nhiều tộc liên hợp lại thì sẽ có thể rồi.
Đủ mọi loại ý tưởng, không ngừng thuyết phục bọn hắn, cuối cùng cũng đã hoàn toàn thuyết phục được bọn hắn.
Thực ra nguyên nhân căn bản chủ yếu nhất chính là bọn hắn không muốn mà thôi.
Tiên Tề mỉm cười nhìn chăm chú cảnh này. Trong lòng không có bất ngờ, không có ngạc nhiên cũng không có vui mừng.
Hiện bây giờ nhìn mọi thứ có vẻ như đang diễn ra tốt đẹp nhưng đó chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Mọi chuyện chưa chính thức xảy ra nên còn chứa rất nhiều biến số. Bất kỳ ai trong số bọn hắn cũng đều có thể chỉ đang đóng kịch, chỉ để lừa gạt mình. Đợi đến khi rời khỏi Sùng Sơn, trở về với bản tộc, bọn hắn sẽ trút bỏ lớp ngụy trang, bộc lộ ra thái độ thật. Bọn hắn sẽ trực tiếp lựa chọn phương hướng ngược lại, ngay lập tức thông báo cho Long tộc biết rằng Nhân tộc đang chuẩn bị tấn công Long tộc.
Xuất hiện một loại khả năng này?
Xác suất đó cũng không hề nhỏ.
Nhân tộc cũng không hy vọng như vậy. Tất cả mọi người đều có thể dựa theo sắp xếp mà hành động. Chỉ cần bản thân bọn hắn có lòng tham, có ý đồ của mình thì đợi đến sau khi trận đại chiến bùng nổ, bọn hắn chỉ cần hơi trì hoãn một chút là không thể có phản ứng ngay lập tức. Như vậy, đối Nhân tộc mà nói thì việc này đã đầy đủ rồi.
Cầu người không bằng cầu mình, đây là câu nói mà lão tổ tông lưu lại.
Đối với câu nói này, Tiên Tề có sự hiểu biết sâu sắc. Trước kia hắn cũng đã phải chịu thua thiệt lớn ở phương diện này. Ngươi cho rằng viện quân tất nhiên sẽ đến nhưng vào thời khắc mấu chốt, viện quân lại không đến, nếu không phải là cuối cùng đã chuẩn bị đầy đủ thì lần đó thực sự đã chết rồi.
Các thế lực bên ngoài dệt hoa trên gấm thì có thể nhưng muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ngươi đừng có những tâm tư này bởi vì khi ngươi có suy nghĩ như vậy thì cũng có nghĩa là khoảng cách từ ngươi đến thất bại và tử vong không còn xa nữa rồi.
Đại Tế Ti Hồ Man đang nói hừng hực, say sưa thì đột nhiên lại ngừng nói, ánh mắt nhìn về xa xăm phía đông, trực tiếp nhìn về phía Đông Hải.
Động tác này thu hút sự chú ý của Tất Phương. Hắn cũng bắt đầu di dời ánh mắt.
Tiên Tề thu tất cả những điều này vào trong mắt. Phương đông xuất hiện biến cố, cho dù không hỏi cũng có thể biết được, nhất định là Long Môn trên Đông Hải đã mở ra rồi. Đại Tế Ti Hồ Man có thể phát hiện đầu tiên, điều này đã chứng minh thực lực của Đại Tế Ti Hồ Man. Tuy không phải là tuyệt đối nhưng trong lòng Tiên Tề, vẫn là Đại Tế Ti Hồ Man đã vượt qua Yêu Tướng Tất Phương.
Thiên chi ý chí kia, quá thần bí rồi.
Sớm muộn gì cũng phải thăm dò cẩn thận một phen.
Nếu là đồ vật tốt thì sẽ cướp lấy. Đồ vật không không tốt thì sẽ bỏ qua.
Trong đầu Tiên Tề có một người không tự chủ xuất hiện.
Người nào đó là người trong nghề trong phương diện này.
Giống như Long Môn ai dùng thì cũng đều là dùng, chỉ cần là Nhân tộc là được.
Bất Dạ Chi Thành.
Trên đường người đến người đi, đèn đuốc rực rỡ tươi đẹp.
Ứng Long thò tay gãi gãi nách mình. Giờ phút này, hắn đang đi trên một con đường ở Bất Dạ Chi Thành, dựa vào vóc dáng cao lớn vạm vỡ mà hoành hành một đường không sợ hãi. Hắn cũng chẳng thèm quan tâm phía trước rốt cuộc là ai, tất cả đều đụng sang một bên.
Điều này tự nhiên khiến không ít người tức giận trừng mắt nhìn. Có điều sau khi trông thấy người tới là ai thì tất cả mọi người đều thành thành thực thực, không dám nhìn Ứng Long thêm nữa.
Ở những nơi khác, Ứng Long có lẽ không nổi tiếng lắm, không phải tất cả mọi người đều hiểu sâu biết rộng, có thể nhận ra đây là một vị Tiên Thiên Thần Ma. Thế nhưng ở Bất Dạ Chi Thành này, danh tiếng của Ứng Long cực kỳ lớn. Không biết hắn đã bao nhiêu lần cầu hôn Quảng Hàn tiên tử, chủ nhân của Bất Dạ Chi Thành nhưng đương nhiên là hết lần này đến lần khác, Ứng Long đều thất bại.
Mỗi một lần, Ứng Long đều làm ầm ĩ thật lớn nên cũng khiến Ứng Long trở thành một kẻ mà không ai không biết, không ai không hiểu.
Biết rõ Ứng Long là một vị Tiên Thiên Thần Ma thì ai dám thể hiện sắc mặt ra cho Ứng Long thấy.
Bởi thế cho nên Ứng Long một đường không bị cản trở, trực tiếp nhảy vào vùng đất trung ương của Bất Dạ Chi Thành, xe nhẹ đường quen mà đẩy cửa phòng ra. Thị nữ đứng hầu ở cửa ra vào cũng mỗi người đều giống như pho tượng, đối với hành vi lỗ mãng của Ứng Long, các nàng cũng đã quen rồi. Để bảo vệ các nàng, Quảng Hàn tiên tử đã cho phép các nàng làm như không thấy.