Ứng Long sải bước đi tới. Hắn cũng đã không thể chờ đợi được mà cao giọng lớn tiếng gọi: “Tiên tử.”
“Tiên tử.”
Giọng nói vang dội, chấn động chết người.
Những tấm ngói lưu ly không ngừng rung động như thể một khắc sau sẽ rơi xuống.
Sau khi nghe thấy giọng nói ấy, Kim Linh phu nhân không thể không để lộ ra dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt. Ánh mắt nàng nhìn về phía Quảng Hàn tiên tử đang ngồi ngay ngắn, điềm đạm nho nhã mà thưởng thức trà bên bàn bát tiên. Nàng khẽ ngẩng đầu lên ra hiệu một chút. Quảng Hàn tiên tử chậm rãi đặt tách trong tay xuống, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ rồi giọng nói thanh thúy êm tai vang lên: “Xin chờ một chút.”
“Được, được, được.”
“Ta không vội, ta có thể chờ được.”
Ngay lập tức, câu trả lời của Ứng Long từ bên dưới truyền đến, trước sau cách nhau không đến một hơi thở.
Quảng Hàn tiên tử thông qua truyền âm chậm rãi nói: “Thời gian gần đây, ngươi không ngừng quan sát nhất cử nhất động của ta. Ta biết rõ ngươi có ý định bắt chước ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, chuyện này là không thể nào.”
“Nếu như phàm phu tục tử bình thường thì sau khi quan sát còn có thể bắt chước dáng vẻ kia, nhưng đến loại cảnh giới này của chúng ta thì nhất cử nhất động, hồn nhiên thiên thành, trong đó không riêng gì tướng mạo, cũng là ảnh hưởng của võ học, khí chất và tướng mạo dễ bắt chước nhưng võ học thì lại không thể.”
“Lần này để ta ra ngoài, tuyệt đối sẽ không làm hỏng chuyện lớn của Nhân tộc, nhất định có thể ngăn chặn được Ứng Long.”
Kim Linh phu nhân cười rộ lên nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra. Giọng nói châm chọc vang vọng trong đầu Quảng Hàn tiên tử: “Những lời này của Tiên tử, là thật à.”
“Nếu đổi thành người khác thì e là có thể bị tiên tử thuyết phục rồi.”
“Bởi vì bất luận là kẻ nào cũng không thể bắt chước được dáng vẻ của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”
“Thế nhưng hết lần này tới lần khác, những lời này của ngươi, là nói với ta.”
“Là ngươi không biết thôi, Hợp Hoan Tông ta qua nhiều năm như vậy vẫn luôn ở dưới cái bóng của Bất Dạ Chi Thành, cho dù là ta đã cố gắng như thế nào thì cũng đều không bằng Bất Dạ Chi Thành.”
“Nỗi khổ sở này, tiên tử có hiểu không?”
Không chờ Quảng Hàn tiên tử mở miệng, Kim Linh phu nhân đã lên tiếng nói trước: “Ta nghĩ là tiên tử không hiểu đâu, bởi vì tiên tử ngươi là người chiến thắng, làm sao có thể cảm nhận được nỗi chua xót cùng bất đắc dĩ của người thất bại cơ chứ.”
“Ngươi phong quang vô hạn, được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà ta thì như con chuột trong khe nước thối.”
“Nếu như ta là ngụy quân tử danh môn chính phẩm thì bây giờ cũng không có thể nói mấy câu ca ngợi khô cằn, nhưng thật đáng tiếc, ta lại là tà ma ngoại đạo.”
“Ta chính là ghen ghét đó.”
Đôi con ngươi của Kim Linh phu nhân nổi lên nét yêu ma, quỷ dị, giọng nói dần dần lạnh đi như băng: "Ra tay với Bất Dạ Chi Thành, thế nhưng lại luôn đều là ta thúc đẩy."
"Có điều Tiên Tề cứ vẫn luôn không đồng ý, bởi vì ngươi quá cẩn thận rồi, hơi có không chú ý, như thế thì sẽ đánh rắn động cỏ. Đối với những lời nói của Tiên Tề, ta cũng tương đối tán đồng, vì thế việc này bị kéo xuống. Vốn dĩ ta luôn cho rằng không có hy vọng, thế nhưng trời lại không tuyệt đường người, ngươi đã rơi vào trong tay ta."
"Chuyện tốt, thực sự là một chuyện rất tốt."
"Ngăn chặn Ứng Long ư?"
"Tiên Tề đối với phân phó của ta, là muốn ngươi khiến Ứng Long bị trọng thương."
"Có điều ta cho ngươi thêm một chút xíu độ khó, phải giết chết được Ứng Long thì như vậy mới có thể ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt. Và ta cũng sẽ bỏ sự đố kỵ với ngươi xuống."
"Bằng không thì sau lần này sau, ngươi sẽ khó thoát khỏi sự trả thù của ta."
"Không có một tòa Bất Dạ Chi Thành này thì ngươi sẽ giống như con hổ không có móng vuốt sắc bén, tuy rằng ta không bằng ngươi nhưng Nhân tộc thì đủ mạnh đấy."
Kim Linh phu nhân chậm rãi chiếc chuông màu vàng kim xuống sau đó đeo lên cho Quảng Hàn tiên tử rồi từ từ mở miệng nói: "Vì hành động lần này mà đã liên tục phải trả ra không biết bao nhiêu cái giá."
"Một chén Thiên Ma Tán này, cách điều chế đến từ Thiên Ma thứ chín, là thứ truyền thừa thu hoạch được từ Thiên Ma Bi, cuối cùng do Độc Thần tốn mất hơn một ngàn năm mới chế tạo thành công, thành công trả Thiên Ma Tán kỳ độc của thời kỳ Tiên đạo Thượng Cổ tiếng tăm lừng lẫy về trạng thái cũ."
"Một chén Thiên Ma Tán này sẽ do ngươi tự mình khiến Ứng Long uống vào."
Kim Linh phu nhân đã đưa ly rượu bằng đồng đen đến trước mặt Quảng Hàn tiên tử. Quảng Hàn tiên tử giơ tay nhận lấy ly rượu bằng đồng đen, nhìn sắc Thiên Ma Tán bên trong. Nét mặt nàng đã lộ ra sự biến đổi cực lớn. Thế này là chặt đứt tất cả đường lui của nàng.
Kim Linh phu nhân vén sợi tóc lên rồi mỉm cười nói: "Tiên tử hiểu lầm rồi, ta chỉ đùa giỡn một chút thôi. Đối với tiên tử, ta cực kỳ ngưỡng mộ. Tương lai tiên tử cũng là người của Nhân tộc ta thì làm sao mà ta đố kỵ được cơ chứ."