"Cái này chỉ là rượu bình thường mà thôi, cái gì mà Thiên Ma Tán, cũng chỉ là ta nói bừa thôi đó."
Quảng Hàn tiên tử gượng gạo cười cười nhưng trong lòng lại trầm ngâm, ngưng trọng. Thứ này có thể là Thiên Ma Tán, cũng có thể là rượu bình thường, căn bản là không có cách nào phân biệt được. Tâm tư của Kim Linh phu nhân biến đổi không chừng, thực sự là không dễ phỏng đoán. Đây là đang thăm dò đúng không?
Lại còn là nói chuyện vui đùa ư?
Chỉ có chính bản thân Kim Linh phu nhân mới biết rõ mà thôi.
Nhưng bất luận thứ này là cái gì?
Thì bản thân mình cũng chỉ có một con đường là khiến Ứng Long uống vào thôi.
Hy vọng Nhân tộc không làm dấy lên tâm tư đại chiến. Đây chỉ là sợ bóng sợ gió một trận chứ không phải là thực sự muốn giết người, muốn huyết chiến với Long tộc.
Một vị Tiên Thiên Thần Ma không dễ giết như vậy.
Quảng Hàn tiên tử trong lòng bất đắc dĩ. Làm sao mà Nhân tộc già rồi còn sinh ra biến thái như vậy? Cái tên Đậu Trường Sinh kia đã đủ biến thái rồi. Bên ngoài thì một bộ khúm núm nhưng ngầm bên trong lại điên cuồng hại người. Cái vị Kim Linh phu nhân trước mặt này cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Biến thái thì cũng thôi đi nhưng lại hết lần này tới lần khác đều để mình gặp phải.
Cái mệnh của mình vì sao cứ thảm như vậy chứ.
"Đi lên đi, ta đã chuẩn bị rượu và thức ăn cả rồi."
............
Trên Đông Hải.
Trụ cửa cực lớn ngạo nghễ đứng sừng sững, giống như trụ trời vậy, nối liền trời và đất, kéo dài đến tận phần cuối của vũ trụ.
Hình bóng của Long Môn nguy nga đứng sừng sững, cao lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, bất cứ kẻ nào sau khi trông thấy thì trong lòng cũng đều sẽ sinh ra cảm giác mình thật nhỏ bé.
Hào quang cùng luồng khí tốt lành từ bên trong Long Môn không ngừng lan tràn ra ngoài, giống như từng con Chân Long, bắt đầu bao quanh Long Môn mà bay lượn.
Trong hào quang sáng chói có thể nhìn thấy rõ ràng một không gian.
Long Môn mở ra rồi.
Giờ khắc này, trong lòng từng thành viên của vạn tộc đến đây đều đã hiểu ra.
Dương Huyền Cơ đeo mũ trùm, che dấu phần lớn khuôn mặt, đứng ở nơi hẻo lánh bên trong đám người mà nhìn lên Long Môn trước mặt. Giờ phút này, trong đôi con ngươi của hắn hiện ra nét kinh ngạc. Hắn không dám tin nói: "Ta đã tự chém một đao rồi, ngươi nói cho ta biết Long Môn không cần đi nữa rồi."
Trong bóng tối chưa hề có giọng nói nào truyền ra, đối phương căn bản là không thèm để ý đến Dương Huyền Cơ, chẳng qua là đến truyền đạt mệnh lệnh mà thôi. Điều này khiến Dương Huyền Cơ âm thầm ghi hận trong lòng. Thế nhưng hắn lại không dám phản kháng mà trực tiếp chìm vào trong Đông Hải, bắt đầu dựa vào nước chảy mà chạy đi.
Lần này để giấu diếm Độ Thế Kim Kiều, cho dù là có sự nắm giữ của Thương tộc đối với Độ Thế Kim Kiều nhưng cái giá mà chính bản thân mình phải trả ra cũng không hề nhỏ. Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt rồi, nói không cần, thì sẽ không cần luôn.
Việc này khiến trong lòng Dương Huyền Cơ cực kỳ bất mãn nhưng hắn cũng biết rõ rằng cái này nhất định là ở phía trên đã xuất hiện biến hóa, ước chừng là tin tức kia rồi. Hạt Bàn Đào trong tay Vạn Hoa Long Mẫu là thật, cho nên Đậu Trường Sinh không phải là kẻ địch mà là có quan hệ hòa hoãn với Nhân tộc rồi.
Dương Huyền Cơ tâm sự nặng nề, mang theo tâm trạng phức tạp mà rời đi.
Dương Huyền Cơ rời đi, lặng yên không một tiếng động, không có người the quan tâm hắn, bây giờ tất cả mọi người ánh mắt toàn bộ đều tại nhìn chăm chú lên Long Môn.
Người của vạn tộc đến đây tham dự lần này, mục đích chính là cướp lấy Long Môn. Bây giờ, sau khi Long Môn mở ra, từng người chen lấn vượt lên trước, sợ rớt lại phía sau mà lao tới Long Môn như thể sợ rằng chỉ một khắc sau Long Môn sẽ đóng chặt lại vậy.
Ngao Liệt khoanh hai tay lại, đứng giữa không trung. Ánh mắt hắn đang nhìn từng bóng người lao về phía Long Môn khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra vẻ trào phúng. Từng kẻ dưới kia, toàn bộ đều đang đi chịu chết.
Việc tranh đoạt Long Môn lần này căn bản là không có bất cứ sự hồi hộp, thấp thỏm nào cảo. Đợi khi chính bản thân mình hoàn thành việc hồi phục thì một khắc chính thức thức tỉnh đó, cái thứ phế vật bên trong Long Môn lại cũng không có năng lực chống đỡ.
Cái thứ phế vật kia cũng không cần phải chống cự bởi bọn hắn vốn dĩ là một thể thống nhất. Lần này chỉ là dung hợp với nhau để Bất Diệt Nguyên Linh khôi phục hoàn toàn mà thôi.
Ánh mắt Ngao Liệt lộ vẻ coi thường, từng vị người của vạn tộc tham dự trước mặt hắn đây, căn bản cũng chỉ là chất dinh dưỡng của mình mà thôi, bằng không thì việc gì Long tộc phải mở rộng người tham dự, phải để vạn tộc cùng nhau tham gia. Chính là bởi Long tộc không muốn hi sinh quá nhiều người của tộc mình nên đã đưa vạn tộc ra làm tế phẩm.