Người Ngao Liệt chưa từng cử động, sau lưng không ngừng xuất hiện pháp lực mạnh mẽ, biến thành một Chân Long sống động như thật.
Chân Long không ngừng gào thét lao ra, cắn nuốt sinh mệnh thành viên vạn tộc, mỗi một đòn nhìn qua đều có vẻ nhẹ nhàng nhưng trên thực tế lại tương đương với một kích toàn lực của cường gia cảnh giới võ đạo nhất phẩm Thiên Nhân Hợp Nhất tam cảnh.
Ngao Xuân đứng ở đỉnh phàm tục nhưng khi Ngao Liệt hồi phục, đã đến gần vô hạn với Thần Ma, nâng tay nhấc chân, lực lượng đều là quét ngang nhất phẩm và mặt khác vạn tộc thành công đương nhiên cũng không yếu, nhưng đối mặt với Ngao Liệt thì xa xa không bằng.
Pháp lực từng đầu Chân Long đang gào thét, liên tục không ngừng ngưng tụ ra, sau đó điên cuồng lao ra, quét sạch mọi kẻ thù ở bốn phương tám hướng.
Khi Ngao Liệt nhìn thấy Đậu Trường Sinh tới gần, một đôi mắt sáng ngời, bình thản mở miệng nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi là một kẻ tàn phế, sẽ là kẻ trốn đến cuối cùng nhưng không ngờ lại cả gan chủ động xuất đầu lộ diện."
"Nhưng ngươi đến đây cũng tốt, nhanh giết sạch nhưng phế vật này, biến bọn hắn thành những vật tế, dùng làm thức ăn dung hợp cho chúng ta sau khi trở thành Thần Ma."
Ngao Liệt không coi ai ra gì, không hề che giấu, giọng nói mặc dù không lớn nhưng rõ ràng truyền vào trong tai của mọi người.
"Được."
Một chữ được xuất hiện.
Đậu Trường Sinh đã tiến lên một bước và vung ra một quyền.
Cú đấm mạnh mẽ tràn ngập võ đạo ý chí, ánh sáng vàng rực rỡ không ngừng tràn ra Bàn Long Hoàng Kim Giáp, lực lượng bắt đầu liên tục không ngừng tràn vào, sau khi cú đấm được Bàn Long Hoàng Kim Giáp gia trì, nó tỏa sáng như một ngôi sao băng, ầm ầm bắn phá tấn công Thần Hoả.
Nắm đấm này hung hãn bá đạo, lực lượng bá đạo điên cuồng dâng trào, phát sinh lực lượng hủy thiên diệt địa, Long Môn ầm ầm cộng hưởng, có một lực lượng lớn không ngừng buông xuống, một thế hệ thiên kiêu cường đại như Thần Hoả, ở bên ngoài đủ để chiến với bất kì ai một trận, hiện giờ mới phản ứng lại thì trước ngực đã bị xuyên thủng rồi.
Người giống như giẻ rách, treo ở trên cánh tay Đậu Trường Sinh, trên kim giáp hoàng kim nhuốm máu tươi màu vàng đồng, giống như từng viên bảo thạch, không ngừng rơi xuống.
Đậu Trường Sinh vươn tay cầm lấy, giống như xé một miếng giẻ, kéo Thần Hỏa ra trực tiếp thuận tay ném đi ra ngoài.
Một hàng chữ nhắc nhở ở trên giao diện đen xuất hiện.
【 Chúc mừng ký chủ hảo hữu Thần Hỏa tử vong, giá trị tu vi +45000! 】
Còn kém một chút đâu.
Còn kém 5000 giá trị tu vi cuối cùng.
Đôi mắt Đậu Trường Sinh nhìn xung quanh, ba vị hảo hữu bây giờ còn lại hai vị.
Ngao Liệt là bữa ăn thịnh soạn, vì vậy tiếp theo là Vũ Vạn Lý, hắn nhìn khắp nơi, không thấy bóng dáng Vũ Vạn Lý đâu cả, Đậu Trường Sinh hiện ra vẻ cười lạnh, nhưng trên mặt hắn đang đeo một cái mặt nạ vàng, trên đầu đội mũ chiến đấu, hoàn toàn bị che khuất, không ai có thể nhìn rõ phong thái của hắn.
Quan trọng nhất là bây giờ Đậu Trường Sinh vừa hóa thành sương mù, mà phía dưới Bàn Long Hoàng Kim Giáp là Thượng Cổ Chân Long Bất Diệt Nguyên Linh.
Vũ Vạn Lý bắt đầu ẩn nấp đi, thủ đoạn của hắn cũng không hề thấp, nếu đổi thành địa điểm khác, Đậu Trường Sinh sẽ phải mở ra Thần Mục Thất Ngôn Chú,, bắt đầu tìm kiếm từng li từng tí một. Đáng tiếc, nơi đây là Long Môn, đó là lãnh địa của hắn. Vũ Vạn Lý giống như những con đom đóm bay trong đêm tối vậy.
Đậu Trường Sinh cảm ứng Long Môn một chút, Long Môn lập tức phản hồi lại cho Đậu Trường Sinh, một bước đi ra, người đã xuất hiện tại vị trí Tây Bắc, chăm chú nhìn khoảng trống phía trước.
Mặc dù tầm mắt cũng không nhìn thấy gì, nhưng Long Môn đã nói cho Đậu Trường Sinh rằng Vũ Vạn Lý đang ở đây.
Đậu Trường Sinh không có bất cứ một chút do dự nào giơ chân lên, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Đậu Trường Sinh mới có động tác, một luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện, giống như mặt trời lớn chiếu rọi, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt có thể kéo dài ngàn vạn dặm.
Vũ tộc, Côn Bằng tộc, còn có Phượng Hoàng tộc đều là chim, giống như Long tộc ở dưới nước có gia trì, bọn họ đều có lĩnh vực am hiểu của mình.
Chim bay nhanh, am hiểu tốc độ.
Đòn tấn công nhanh không tưởng của Vũ Vạn Lý cực kỳ kinh người, nhưng sau khi đòn tấn công của Vũ Vạn Lý bùng phát, một nhịp thở trôi qua, hai nhịp thở trôi qua, rồi ba nhịp thở trôi qua, lẽ ra trong nháy mắt vô số đòn tấn công phải xuyên qua Đậu Trường Sinh nhưng bây giờ vẫn luôn chậm chạp không đi đến trước mặt Đậu Trường Sinh.
Trước trước sau sau mới ước chừng tiến được khoảng một tấc, hơn nữa còn đang từ từ tiến lên với tốc độ cực kỳ chậm, đang chậm rãi đẩy mạnh, ngay cả tốc độ bò của một đứa trẻ cũng nhanh hơn Vũ Vạn Lý.
Đây không phải là tốc độ của Vũ Vạn Lý biến thành chậm lại, mà là khoảng cách không gian giữa hai bên giờ phút này không biết đã tăng lên theo cấp số nhân bao nhiêu lần.