Long Môn là Thần Binh hệ không gian, không chỉ có thể truyền tống, còn có thể rút ngắn hoặc kéo dài khoảng cách.
Đậu Trường Sinh bước chân chậm rãi rơi xuống, không gian lực lượng không ngừng tăng cường, một luồng lực lượng giam cầm phát ra, điên cuồng quấn lấy thân thể Vũ Vạn Lý, Vũ Vạn Lý như rơi vào trong đầm lầy, theo hắn ra sức giãy giụa, chẳng những không giãy dụa ra ngoài được mà còn càng lúc càng chìm sâu hơn.
Hắn không khỏi lớn tiếng kêu lên: "Long tộc các ngươi chẳng lẽ muốn trở thành kẻ thù của thiên hạ sao?"
"Giết những tộc nhỏ kia thì cũng thôi đi, lại dám ra tay với Vũ tộc ta."
Giữa các đại gia tộc cũng có ngầm hiểu, lần này không phải là tranh đoạt Phúc Địa, biết rõ Thượng Cổ Chân Long Bất Diệt Nguyên Linh bại lộ, Vũ Vạn Lý bọn hắn dám tới chính là bọn họ biết rõ, Long tộc sẽ không làm tuyệt, bọn họ cũng có thủ đoạn của mình, nhìn xem cuối cùng có kiếm được gì hay không?
Nói cho cùng thập đại chủng tộc là không cam lòng, trong lòng còn nghĩ có may mắn, hoặc là trong tâm tư bọn họ nghĩ có thể không chiếm được Long Môn, nhưng họ cũng có thể nhận được một số cơ duyên.
Chưa bao giờ nghĩ rằng Long tộc sẽ ra tay ác độc vô tình, đi vào liền đại khai sát giới.
Đậu Trường Sinh chưa kịp nói chuyện, Ngao Liệt đã khoanh tay chậm rãi bay tới, từ trên cao nhìn xuống Vũ Vạn Lý , không thèm để ý nói: "Vũ tộc là cái quái gì chứ?"
"Mới nghe lần đầu."
"Không biết tên nô bộc hèn hạ ở trong xó xỉnh nào, bây giờ đạt được một phen cơ duyên, muốn ăn tươi nuốt sống chủ nhân thượng vị."
"Ta nói cho ngươi biết, chuyện đó là không thể nào."
"Không chỉ riêng gì Vũ tộc, còn có những chủng tộc khác, tương lai đều sẽ là người hầu của chúng ta."
"Cho dù là đánh hay là giết, tất cả đều chỉ ở trong một ý niệm của ta."
Đậu Trường Sinh chủ động nói: "Không sai."
"Cái gì vạn tộc, bọn họ đều là nô bộc của chúng ta."
"Nghênh đón Long Môn trở lại, lại thôn phệ Phượng tộc, Long tộc ta chắc chắn dục hỏa trọng sinh, nhất thống vạn tộc."
Vạn tộc trực tiếp mở ra.
Đó đều là người hầu của chúng ta.
Thôn tính tộc Phượng Hoàng, nhất thống vạn tộc.
Từng câu, từng tiếng, không ngừng vang vọng trên không Đông Hải.
Đôi mắt điềm tĩnh của Đan Phượng giờ phút này hiện ra vẻ tức giận, ánh mắt không khỏi di chuyển nhìn về phía Minh Long bên cạnh, vẻ mặt âm trầm, vừa định nói thì Vũ Nhân Anh ở một bên đã chủ động công kích: "Xó xỉnh?"
''Long tộc các ngươi thực sự suy nghĩ như vậy?''
Đằng sau đôi cánh chim trắng, mỗi chiếc lông đã dựng thẳng đứng, những tia sáng không ngừng phát ra, khí thế của Vũ Nhân Anh không ngừng tăng, mọi người đang trên bờ vực mất kiểm soát, là thực sự bị câu nói kia làm cho tức giận.
Thần thái cao cao tại thượng, giọng điệu khinh miệt kia phát ra từ nội tâm khinh bỉ, điều này đều đang chối bỏ vinh quang của Vũ tộc.
Nếu chỉ là sỉ nhục Vũ Vạn Lý hoặc là bản thân Vũ Nhân Anh thì Vũ Nhân Anh cũng không nổi giận như thế, thế nhưng hết lần này tới lần khác đối phương nhằm vào chính là Vũ tộc.
Với tư cánh là một thành viên của Vũ tộc, Vũ Nhân Anh tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.
Vũ tộc không thể bị sỉ nhục.
Những chữ này đã khắc thật sâu vào trong tim của mỗi người trong Vũ tộc.
Tự Vô Mệnh liên tục lắc đôi chân to lớn của mình, cúi đầu, lúc này đã thay đổi tư thế từ buồn ngủ sang phấn chấn, vươn bàn tay to lớn của mình chỉ về phía Minh Long mở miệng nói: "Long tộc thật to gan, các ngươi không phải không biết rõ lần này dám ép tộc ta ký kết."
"Phải biết rằng tộc ta còn là bá chủ thiên hạ vậy mà Long tộc còn không thèm để ý, thì Vũ tộc là cái quái gì."
“Tộc ta vẫn xem thực lực Vũ tộc hùng mạnh và không thể trêu chọc, nhưng đối với Long tộc thì Vũ tộc lại là cọng lông nào?''
“Đó chẳng qua chỉ là một người chim có cánh mà thôi."
''Long tộc lớn của ta mới là mới là thiên hạ đệ nhất.''
Minh Long bỗng quát lên:'' Đủ rồi.''
Cắt ngang những lời châm ngòi ly gián của Tự Vô Mệnh, không để cho Tư Vô Mệnh nói tiếp, không nhìn thấy hô hấp của Vũ Nhân Anh đã dồn dập, lồng ngực đang bắt đầu phập phồng dữ dội. Hiện giờ đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ hoàn toàn mất kiểm soát mà bùng nổ mất.
Vũ Nhân Anh không phải là một vị Tiên Thiên Thần Ma bình thường, mà là người thay mặt Vũ tộc phụ trách những việc bên ngoài, giống như Uyên Thủy Long Nữ trong Long tộc, không chỉ là thực lực vượt trội trong các vị Tiên Thiên Thần Ma, mà còn phải phải chấp chưởng một Tiên Thiên Thần Binh.
Người như thế nếu trở nên điên cuồng mất kiểm soát thì thật đáng sợ.
Nếu người bình thường bị ngắt lời, bị trách mắng có thể sẽ trung thực nhưng Tự Vô Mệnh thì không, sau khi bị ngắt lời thay vì trung thực thì hắn lại càng kích động hơn. Giọng nói cất cao năm lần, tiếng nói to như sấm vang khắp bốn phương: "Nóng nảy.''