Chương 184: Đánh bại quân đồng minh phe ta.
Những năm gần đây vẫn tiếp tục tăng lên, chưa từng giảm lần nào.
Từ trước đến nay Tông Nhân Phủ là ống loa của Thánh Nhân, với thái độ như này của hắn thì xem ra đến cả Thánh Nhân cũng luống cuống, không biết nên quyết đoán như thế nào.
Ánh mắt Từ Trường Khanh nhìn về phía Đại tướng quân Dương Khai Thái, đối phương chỉ nói mỗi hai câu, Tiêu Phiêu Kỵ nói rất đúng, Hộ Bộ Thượng thư nói rất hay.
Đại tướng quân Dương Khai Thái uổng phí là hãn tướng trong quân, từ lúc tham chính tới nay, một ngày thay đổi ba lần, giờ đây đã cáo già xảo quyệt như con cá chạch tinh, lươn lẹo xảo trá tàn nhẫn không nương tay, không hề có chính kiến gì, tới tới lui lui chỉ có hai câu nói này.
Nhìn Trần Vương không ngừng xoay vòng tràng hạt trong tay, khi còn trẻ tuổi Trần Vương thật sự rất hữu dụng, phá đại án, là trụ cột của triều đình, nhưng bây giờ cũng đã bắt đầu học tập Đại tướng quân.
Cả ngày cầm một chuỗi Phật châu, tụng kinh niệm Phật.
Hơn phân nửa người trong Nội Các không làm được trò trống gì.
Nhìn Hộ Bộ Thượng thư tranh cãi với Tiêu Phiêu Kỵ, cuối cùng ánh mắt Từ Trường Khanh nhìn về phía Trần Vương, mở miệng nói với Trần Vương: "Đậu Trường Sinh là Danh Bộ của Lục Phiến Môn, là người của Trần Vương ngươi, Trần Vương có ý kiến gì không?"
Trần Vương híp mắt, ngón tay nhẹ nhàng chuyển động tràng hạt, bình thản mở miệng nói: "Đại Tư Đồ nói có lý."
Đại Tư Đồ là nhã xưng của Hộ Bộ thượng thư.
"Đậu Trường Sinh chỉ là một Danh Bộ nhỏ nhoi, cũng dám giết Thập Thái Tử của Long tộc, chủ động khiêu chiến Long Đình, bất kể Long Đình có phản ứng gì thì đây đều là tội lớn."
"Tự tiện khơi mào cuộc chiến giữa các chủng tộc, giết hắn cũng đã quá hời cho hắn rồi."
Ánh mắt Trần Vương lại nhìn về phía Tiêu Thiên Hữu, tiếp tục nói: "Nhưng Tiêu Phiêu Kỵ nói cũng có lý, cho dù trăm năm nay Tào gia xuống dốc, đã bị tước vị từ lâu, nhưng suy cho cùng họ vẫn là hậu duệ của Lư quốc công."
"Trong trận chiến Tam Tiên Đảo, Lư quốc công chém chết tộc trưởng của tộc Hắc Long, là đang chiến đấu vì Đại Chu và Nhân tộc, vì thế mới kết thù với Hắc Long, đây cũng không hẳn là ân oán cá nhân."
"Mà là mối thù của quốc gia."
"Tộc Hắc Long trả thù Tào gia, nếu Đại Chu ta mặc kệ không quản không hỏi thì chẳng phải đã làm thất vọng Lư quốc công trên trời có linh thiêng rồi hay sao?"
"Nếu Nhân tộc của chúng ta vì điều này mà bắt đầu thất vọng buồn lòng, sau này đại chiến lại nổ ra thì sẽ không có ai dám đứng lên anh dũng giết địch nữa, sợ sau khi xong việc sẽ gặp phải sự trả thù của dị tộc, há chẳng phải chưa chiến đã thua rồi à?"
"Đến lúc đó vấn đề không còn là nội chiến nữa mà là vong tộc diệt chủng."
Trần Vương tạm dừng lời nói một chút, sau đó mở miệng tiếp tục: "Lần này mở hội nghị Nội Các, vấn đề cần bàn ở đây không phải là Đậu Trường Sinh có giết Thập Thái Tử của Long tộc hay không."
"Thập Thái Tử của Long tộc đã chết rồi, chuyện này đã không còn quan trọng, mà quan trọng hơn hết là chuyện của nghịch tặc."
"Nghịch tặc bị triều đình chèn ép, trốn biệt ở đông XZ nhiều năm, lần này đã dám xuất hiện công khai, chính là nắm được cơ hội."
"Sau khi Thập Thái Tử của Long tộc mưu hại anh hùng Nhân tộc, khi tin tức được truyền ra ngoài, mọi người trong thiên hạ đều sẽ nhìn vào, nghịch tặc giương mắt là Tào gia, muốn hỏi tội Long Đình, điều này chúng ta đã chiếm giữ được đại nghĩa."
"Chúng ta nên xử lý thế nào? Nên ra sức ngăn cản hay là ra tay giúp đỡ?"
Một câu này được nói ra, bầu không khí tức khắc chìm vào yên tĩnh, cãi vã lâu như vậy còn không phải đang kéo dài thời gian hay sao, chờ đợi tin tức của Thánh Nhân, muốn có được chủ trương rõ ràng của Thánh Nhân để bọn họ thuận thế mà làm.
Đại nghĩa của Nhân tộc, trông thì hư vô mờ mịt, nhưng có đôi khi không hề có một chút tác dụng gì.
Tùy tiện để cho Quân Tử Kiếm Cao Nguy kêu gọi cả một năm cũng không đủ làm Nhân tộc chấn động, Nội Các tụ hội.
Nhưng khi Trần Diệt Chu vung tay hô to, đại nghĩa của Nhân tộc chính là một thứ sức mạnh hoàn toàn có thật, thứ sức mạnh này đủ để phá gia diệt quốc.
Đó gọi là làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp.
Nếu nghịch tặc thu được đại nghĩa, thắng được đạo nghĩa của thiên hạ, vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Đại Chu, sẽ là đất nứt núi lở, làm dao động nền tảng lập quốc của Đại Chu.
Không nói đến chuyện lòng người trong thiên hạ dao động, chỉ cần trong số đông đảo Thần Ma có một vị tỏ vẻ bất mãn, nếu như chọn ủng hộ nghịch tặc thì đại loạn sau một giáp nữa sẽ càng thêm mãnh liệt.
Hơn nữa lúc này bọn họ đang nhắc đến Tào gia.
Tào gia đã xuống dốc, bọn họ đã trở nên tầm thường, nhưng Tào Long Cát Lư quốc công tổ tiên của họ lại là người không một ai có thể xem nhẹ.