Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1877 - Chương 1877. Mau, Lão Tiền Bối Mau Trói Ta Lại

Chương 1877. Mau, lão tiền bối mau trói ta lại Chương 1877. Mau, lão tiền bối mau trói ta lại

Chính một động tác đơn giản này mà Long Hậu lại một lần nữa thất bại rồi. Tấm phù lục dường như là một thể dung hợp với thanh kiếm gãy, bất chấp việc Long Hậu dùng sức, tấm phù lục mỏng như tờ giấy ấy cũng vẫn không hề di chuyển dù chỉ một chút.

Giọng nói già nua vang lên: “Vô dụng thôi.”

“Phong ấn này là do Long tộc dốc hết toàn lực mà thiết lập, không lẽ lại để người ngoài có thể phá vỡ một cách vô cùng đơn giản như vậy.”

“Có điều ngươi có thể làm được đến bước này, trước khi ngươi đi vào phong ấn đã vượt qua dự đoán của lão phu, xem ra là Long tộc đã xảy ra chuyện rồi. Khi đó lão phu đã nói, Thương Long không làm nên trò trống gì, không đủ để chấp chưởng Long tộc.”

“Một vài gia hoả kia hết lần này tới lần khác không tin, bây giờ thì hay rồi, Long tộc cường thịnh của ta đều đã bị người ta đánh tới tận cửa rồi.”

“Hơn nữa còn có kẻ ăn cây táo, rào cây sung.”

“Cũng may mắn là lão phu đã vất vả giãy giụa mới treo được một hơi thở cuối cùng này.”

“Bằng không thì lấy ai diệt trừ tai họa ngầm cho Long tộc.”

“Giết chết các ngươi, lại mang đi một kẻ thù của Tiên Thiên Thần Ma.”

“Lão phu cũng không hổ thẹn với Long tộc.”

Sau khi giọng nói vang lên.

Đậu Trường Sinh đang trong tư thế vọt về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã im bặt mà dừng.

Hắn không chút do dự quay người rồi bắt đầu lao về phía con đường mà hắn đi đến.

Chỉ nghe thấy giọng nói đó chứ không thấy người kia đâu cả.

Thế nhưng Đậu Trường Sinh đã coi người đến là một vị Tiên Thiên Thần Ma mà đối đãi, một loạt động tác có thể nói là liền mạch lưu loát, bản thân Đậu Trường Sinh đã rời xa cây cầu độc mộc.

Nhưng ngay khi Đậu Trường Sinh rời khỏi cây cầu độc mộc, một khắc sau người lại một lần nữa xuất hiện, vậy mà lại lần nữa quay lại trên cây cầu độc mộc.

Một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Vô dụng thôi.”

“Các ngươi cho rằng vì sao đến giờ phút này lão phu mới xuất hiện?”

“Chính là chờ các ngươi đạp lên Bất Quy Kiều.”

Một ông lão eo khom, lưng còng rạp chậm rãi từ xa bước tới, chiếc trường bào bằng gấm quét trên mặt đất, giống như một chiếc váy dài vậy.

Trên khuôn mặt ông lão đầy những nếp nhăn, đầy những vết đồi mồi, toàn thân từ trên xuống dưới đều là dáng vẻ già nua nặng nề, người đã đến tuổi xế chiều rồi, khoảng cách đến ngày đại hạn đã không còn xa nữa, cho dù đoạn đường chỉ có vài bước chân nhưng khi ông lão chậm rãi đi tới thì đã ho khan lên rồi, dáng vẻ giống như thể lực đã không còn chống đỡ nổi nữa.

Hắn quá già rồi.

Bây giờ có thể sống sót, hoàn toàn là dựa vào một hơi thở mà chống đỡ.

Khi nào một hơi thở này thoát mất thì sẽ lập tức chết đi.

Đậu Trường Sinh thử mấy lần, sau khi phát hiện không thành công bèn không tiếp tục thử nữa mà trực tiếp dán Long Môn lên lồng ngực như thể nó là một sợi dây chuyền, đồng thời cũng bảo vệ thật tốt 《 Đấu Ma Đồ Lục》ngay sát bên cạnh mình.

Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào người đến, nhìn ông lão cao khoảng một mét hai, một mét ba này.

Long tộc vẫn còn có thứ đồ cổ như thế này, rất khiến người ta cảm thấy không ngờ đến? Thế nhưng lại không ngoài ý muốn.

Tin rằng nếu nơi đây mà đổi thành Nhân tộc thì e là cũng có thứ đồ cổ như thế này, thập đại chủng tộc cũng đều tương tự như vậy, căn bản là không thiếu cường giả như thế này.

Một thế hệ mới thay thế những người cũ, Tiên Thiên Thần Ma thế hệ trước dần dần rời khỏi sân khấu, đại đa số bọn hắn đều truyền ra tin tức là đã chết vì tuổi già rồi nhưng đây là chết thật sao? Hay là giả chết? Cũng chỉ có bọn hắn là người trong cuộc thì mới biết được mà thôi.

Đậu Trường Sinh cẩn thận suy nghĩ lại một chút nhưng cũng không phát hiện ra Tiên Thiên Thần Ma của Long tộc quen thuộc, có thể đối ứng với ông lão này.

Đối phương ở độ tuổi này, tháng năm sôi nổi đều đã là trước đây rồi. Tiên Thiên Thần Ma năm ngàn tuổi, đây là của Nhân tộc chứ Long tộc thì nhiều hơn rất nhiều. Cái này vừa nhìn đã thấy chính là kéo dài qua thọ, lại tăng thêm mấy ngàn tuổi một cách dễ dàng, sống một cuộc đời vạn tuổi.

Những tháng năm mà đối phương tung hoành thiên hạ ít nhất cũng đã ba ngàn, năm ngàn năm rồi, Đậu Trường Sinh làm sao mà biết rõ được.

Đậu Trường Sinh không nhận ra nhưng ngược lại Long Hậu lại nhận ra được. Giờ phút này, nàng cũng từ bỏ ý nghĩ rút thanh kiếm gãy ra, sửa sang lại váy dài một chút rồi cung kính thi lễ với ông lão sau đó nói: “Vãn bối bái kiến Vân Long tiền bối.”

Ông lão khẽ ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển, nhìn về phía Long Hậu nói: “Không thể ngờ rằng đến lúc cách mấy ngàn năm thế mà vẫn còn có hậu bối nhận ra lão phu.”

Ông lão ánh mắt lấp lóe, thản nhiên mở miệng nói: “Khí tức của ngươi thuần khiết, đúng là Long tộc thuần huyết.”

Bình Luận (0)
Comment