Long Hậu muốn phá bỏ phong ấn, phóng thích thanh kiếm gãy.
Với hệ thống tu hành của Long Hậu, đúng là Ngự Kiếm Thuật của Thượng Cổ Tiên đạo, Long Hậu liên tiếp chiến đấu, bộc lộ ra quá nhiều chi tiết, căn bản là không có phong cách tu hành của thời đại Kim Cổ, đối phương có phong cách Tiên đạo thuần chính, lại có quan hệ giữa Long Hậu và Thượng Cổ Chân Long Bất Diệt Nguyên Linh.
Có một chuyện rất rõ ràng là thứ bị ở nơi này chính là thanh kiếm gãy, khả năng chính là một bảo vật của Thượng Cổ Tiên đạo.
Không chỉ là vấn đề bảo vật mà trong đó nhất định còn ẩn chứa tai họa ngầm cực lớn thì lúc này mới khiến Long tộc không tiếc sử dụng Mảnh vỡ U Minh cũng muốn lựa chọn trấn áp thanh kiếm gãy.
Cấp bậc của Đậu Trường Sinh không ngừng tăng cao, tiếp xúc với càng ngày càng nhiều tin tức bí mật nên tự nhiên cũng hiểu được rằng Thượng Cổ Tiên đạo có một số lão bất tử, bọn hắn chết cũng không hàng.
Nơi đây có thể là một trong số đó, thậm chí, chính bản thân mình còn hoài nghi là có một kẻ chủ mưu phía sau màn trong chuyện Thượng Cổ Chân Long Bất Diệt Nguyên Linh hồi phục, thanh kiếm gãy này có khả năng cực cao chính là một trong số lão bất tử đó.
Nếu như phán đoán này chính xác thì bây giờ tất cả đều đã ổn thoả rồi.
Đậu Trường Sinh thoáng kéo dài thời gian một chút, Long Hậu đã lao về phía cây cầu độc mộc, đã đi về phía thanh kiếm gãy.
Đậu Trường Sinh không khỏi hiện ra vẻ chần chừ.
Lão bất tử của Thượng Cổ Tiên đạo chắc chắn là kẻ thù của Võ đạo, điều này không có gì để nói.
Trong cuộc chiến tranh giành giữa các đại đạo, cho tới bây giờ không có sự thỏa hiệp nào.
Không phải ngươi chết thì chính là ta sống.
Nhưng mảnh vỡ U Minh rất thơm, thứ đồ vật này hiện giờ còn không biết nên dùng như thế nào nhưng khẳng định là có công dụng rất lớn.
Bằng không thì cũng sẽ không bị Nhân tộc nhòm ngó, không được Long tộc coi là tâm can bảo bối.
Cuối cùng sau khi do dự một lát, Đậu Trường Sinh vẫn chủ động tiến lên phía trước. Phong ấn không thể phá, ít nhất là hiện tại không thể phá. Hắn phải cho mình một khoảng thời gian phản ứng, phải cẩn thận phân tích mặt lợi, mặt lại trong đó rồi nói sau.
【Vô Tướng Chi Phong】 mở ra, Đậu Trường Sinh ở dưới Thừa Vân Giá Vụ đã lao lên cây cầu độc mộc. Thế nhưng vừa mới giẫm đạp lên cây cầu độc mộc thì Đậu Trường Sinh đã nhìn thấy một thanh diệp kiếm giống như lá cây đang chĩa về phía mình, giống như một luồng cực quang vậy, nhắm về phía mình mà bắn đến.
Trong lúc Đậu Trường Sinh nâng tay thì Cửu U Đao đã chém ra.
Một đao chém ra, đao khí bay vút lên trời.
Chém trúng thanh diệp kiếm, phát ra thanh âm va chạm, gây ra hậu quả là nước sông ở bốn phương bắn lên tung tóe.
Thanh diệp kiếm một kích không thành quả mà lùi lại, thuận thế trực tiếp bị hất bay, mà Đậu Trường Sinh cũng thoáng dừng lại một chút, đây là mục đích của Long Hậu, không mong muốn tạo thành những tổn thương hữu hiệu đối với Đậu Trường Sinh mà chỉ cần tạm thời trì hoãn Đậu Trường Sinh một chút, tranh thủ câu giờ cho mình.
Không thể nghi ngờ gì nữa, hành động của Long Hậu đã thành công rồi. Nàng đã đến được bên cạnh cái đài cao bằng đất vàng, vươn bàn tay trắng nõn ra, chộp thẳng về phía thanh kiếm gãy.
Bàn tay Long Hậu mới duỗi ra được một nửa, những tia sáng trên cái đài cao bằng đất vàng thiêu đốt mạnh mẽ, những tia sáng kia bắt đầu bốc lên khắp bốn phương Đông Nam Tây Bắc, tia tia sợi sợi ánh sáng không ngừng hội tụ lại với nhau, chỉ trong giây lát cũng đã hóa thành tấm màn ánh sáng, Vẫn luôn bảo vệ thanh kiếm gãy ở trung tâm, cắt đứt liên hệ với bốn phương.
Trên vùng đất thủ hộ phong ấn cuối cùng, Long tộc cũng đã để lại đại trận.
Sau khi bàn tay của Long Hậu đụng chạm vào nó thì giống như đụng đến tường đồng vách sắt vậy, thế nhưng đối với cảnh này, Long Hậu không thể hiện ra bất cứ vẻ ngoài ý muốn nào, tựa như thể cũng đã đoán trước được từ lâu. Sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay trắng nõn bắt đầu nổi lên những luồng hào quang màu đỏ, giống như một con huyết xà vậy, trong lúc tung người nhảy lên đã phất đến phía trên bức bình phong che chở.
Chỉ trong khoảnh khắc, huyết xà cũng đã dung nhập trong đó. Vốn dĩ nó nằm ở trận pháp trước mặt Long Hậu lúc này đã tự động bắt đầu phá vỡ ra một lỗ hổng.
Long Hậu chuẩn bị đầy đủ, đối với từng cọng cây ngọn cỏ nơi đây đều đã rõ như lòng bàn tay. Bất kể là thực lực của người trấn thủ, sơ hở hay là khuyết điểm và lỗ hổng của đại trận thủ hộ này, nàng cũng đều hiểu được rõ ràng toàn bộ.
Bàn tay trắng nõn đã nắm lấy thanh kiếm gãy, bàn tay bắt đầu dùng sức xách lên, thanh kiếm gãy không chút sứt mẻ, giống như nó là một thể dung hợp với đất vàng vậy.
Đây là lần đầu tiên Long Hậu để lộ ra dáng vẻ mất bình tĩnh, trong ánh mắt hiện ra kinh hoàng cùng nghi hoặc, bàn tay không khỏi hơi hơi nâng lên. Lần này nàng không đi nhổ thanh kiếm gãy mà là đi vạch ra tấm phù lục màu vàng kim dán trên thanh kiếm gãy.