Một vị Thần Ma đỉnh phong, lại dễ dàng chết đi rồi.
Không phải là hắn chết trong tay mình, mà là chết trong tay Long Hậu. Thông tin tình báo của vị Phì Thủy Long Quân này bị tiết lộ quá nghiêm trọng, đã thế còn bị mình giam cầm chính diện, vị Long Hậu cũng là Thần Ma đỉnh phong này còn không biết xấu hổ, cầm song Thần Binh trong tay mà đánh lén nên việc Phì Thủy Long Quân tử vong là việc không có chút nghi ngờ nào.
Long Hậu chờ đến khi Đậu Trường Sinh xử lý xong Phì Thủy Long Quân thì lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi thế này là phí công vô ích, Phì Thủy Long Quân này là một vị Thần Ma đỉnh phong, hắn cũng có ảnh hưởng lớn trong Long tộc.”
“Ít nhất sẽ được phân bổ một bảo vật chết thay, giờ phút này, chắc hẳn là Phì Thủy Long Quân đã hoàn thành việc sống lại rồi, giá trị của cỗ thi thể này đột nhiên giảm xuống, nhiều nhất cũng chỉ là sẽ có một chút hiệu quả đối với người bình thường mà thôi.”
Đậu Trường Sinh lắc đầu nói: “Con muỗi dù có nhỏ nữa thì cũng là thịt.”
Long Hậu chậm rãi đi về phía trước đồng thời tiếp tục mở miệng nói: “Sau khi vượt qua cửa đầu tiên của Quỷ Môn Quan thì tiếp theo sẽ tiến vào khu vực trung tâm của Mảnh vỡ U Minh, mà cũng đã tới nơi nguy hiểm nhất rồi.”
“Nơi đây chẳng qua chỉ là một bộ phận của mảnh vỡ Cửu U mà thôi, trong số các Mảnh vỡ U Minh mà Long tộc nắm giữ, đây căn bản không phải là mảnh lớn nhất.”
“Nhưng rốt cuộc là có liên quan đến kế hoạch đúc lại Cửu U của Long tộc nên Long tộc cực kỳ coi trọng nơi đây.”
“Sau khi Phì Thủy Long Quân chết đi, Long tộc bên ngoài nhất định đã bị kinh động, bọn hắn sẽ chạy đến ngay lập tức, bởi thế cho nên chúng ta không có thời gian trì hoãn, phải trong thời gian ngắn nhất, cùng nhau nhảy vào khu vực trung tâm, hoàn thành việc cướp đoạt đối với Mảnh vỡ U Minh.”
“Mảnh vỡ U Minh thuộc về ngươi, bản cung muốn một thứ bảo vật trong đó.”
“Đó là một thanh kiếm gãy.”
“Đây là đồ vậy của Thượng Cổ Tiên đạo, đối với ngươi mà nói thì nó không có bao nhiêu giá trị bởi dù sao thì dưới sự gột rửa của thời gian dài dằng dặc, cây kiếm gãy kia cũng đã sớm đã mất đi thực lực ngày xưa rồi. Thế nhưng đối với bản cung, nó lại vô cùng quan trọng yếu. Bởi thế cho nên chúng ta lấy theo nhu cầu.”
Đậu Trường Sinh gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
“Mọi chuyện đều theo ý nương nương.”
“Đậu Trường Sinh ta là dễ nói chuyện nhất rồi.”
Sau khi đi qua Quỷ Môn Quan, một con đường nhỏ như ruột dê xuất hiện, quanh co khúc khuỷu, giống như một con Chân Long đang uốn lượn đến tận cùng của thế giới vậy.
Đây hẳn là sản vật mà Long tộc tạo ra, bắt chước theo Đường Hoàng Tuyền, có điều đều là thứ hàng được cái mã bên ngoài, giống như Quỷ Môn Quan kia vậy, sau khi mất đi sự gia trì của Tổ Long Điện thì căn bản chính là thùng rỗng kêu to, không có bất cứ một chút tác dụng nào.
Long Hậu đi rất gấp nhưng lại không hóa thành cầu vồng bởi nguyên nhân vô cùng đơn giản là nếu như có thể làm thì Long Hậu đã làm từ lâu rồi, bây giờ không làm không phải là không nếu nhưm mà là không thể làm mà thôi.
Dựa theo bước chân của bọn hắn, cũng ước chừng sau khi đã đi hơn chục hơi thở thì lúc này mới đi tới đường Hoàng Tuyền.
Một dòng sông cuồn cuộn sóng nước chảy xuôi đang nằm hiên ngang phía trước, có thể trông thấy tên mặt sông có một cây cầu độc mộc, cầu độc mộc nối liền hai bên bờ sông.
Tưởng là thật mà lại là giả, đều là thứ hàng chỉ được cái vẻ bề ngoài, Long tộc hao tổn nhiều tâm huyết và sức lực như vậy để dựng lên vài công trình chỉ được cái mặt ngoài làm cái gì.
Đậu Trường Sinh nhìn cây cầu độc mộc vô cùng đơn giản phía trước, cũng chính là cầu Nại Hà trong truyền thuyết. Trong lúc ánh mắt loé lên thì sự đề phòng trong lòng hắn cũng bắt đầu trỗi dậy. Long tộc không thể nào làm ra một chuyện vô tích sự được.
Cái này giống như một phú ông bạc tỉ bày một quầy hàng vỉa hè ở đầu đường vậy, nếu nói hắn chỉ đơn giản là rảnh rỗi thì khẳng định là không thể nào.
Ở vị trí trung tâm của cây cầu độc mộc đang có một cái bệ cao, cái bệ ấy cao chừng một trượng, được dùng hoàng thổ chất đống lên nhau mà thành, giống như là một con dốc nhỏ bằng đất, nhưng lại có một thanh kiếm gãy đang cắm ở khu vực trung tâm của con dốc đất.
Thứ thu hút sự chú ý của người ta nhất chính là trên thanh kiếm gãy đang dán một tờ giấy màu vàng kim, trên tờ giấy có phác họa những hoa văn ngoằn ngoèo, quanh co khúc khuỷu bằng máu đỏ tươi.
Đây là phù lục.
Da đầu Đậu Trường Sinh đột nhiên run lên.
Trong tình cảnh hiện giờ, nếu còn không biết rõ là có chuyện gì xảy ra thì đó thuần túy chính là một kẻ ngu đần.
Tấm phù lục đang dán kia rất rõ ràng là đang áp chế thanh kiếm gãy, nơi đây chính là một nơi phong ấn, tất cả những thứ kia đều được xây dựng để trấn áp thanh kiếm gãy này.