Thanh trường kiếm màu xanh băng phun ra nuốt vào tia sáng lạnh lẽo, tràn ngập luồng khí lạnh vô tận. Kiếm còn chưa tới trước mặt mà khí lạnh đã tới trước rồi, khiến cho Phì Thủy Long Quân cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt ớn người.
Thượng Cổ Ngự Kiếm Thuật, thực sự là quá nhanh.
Phì Thủy Long Quân tránh được kiếm thứ nhất nhưng là không có cách nào tránh né được kiếm thứ hai, bởi vì chính bản thân hắn đã bị Đậu Trường Sinh giam cầm, đã không còn bao nhiêu không gian có thể tránh né được nữa rồi.
Thanh kiếm màu xanh băng đánh thẳng vào đầu rồng của Phì Thủy Long Quân, đánh trúng khu vực trung tâm. Từng tấc băng giá sinh sôi, ùn ùn kéo đến quét qua toàn bộ cơ thể của Phì Thủy Long Quân.
Một tiếng rồng ngâm đau đớn vang lên.
Phì Thủy Long Quân cực kỳ đau đớn. Hắn bắt đầu điên cuồng giãy dụa, Đậu Trường Sinh trái phải lắc lư, cuối cùng hoàn toàn bị văng ra.
Đạp đạp đạp!
Không ngừng lùi về phía sau.
Sau khi lùi một lèo đến hơn mười bước, Đậu Trường Sinh lúc này mới ổn định được thân thể, mà cái đầu rồng của Phì Thủy Long Quân phía trước lại giống như giá treo vũ khí vậy, từng thanh trường kiếm ba thước lần lượt cắm lên.
Đối với thể tích khổng lồ của Phì Thủy Long Quân mà nói thì từng thanh trường kiếm ba thước này quả thực có thể nói là không đáng để nhắc tới. Thế nhưng giờ phút này những tổn thương mà nó mang đến cho Phì Thủy Long Quân lại vô cùng trí mạng.
Khí tức đã giảm mạnh trên phạm vi lớn, rất rõ ràng là đã phải chịu đựng trọng thương. Hơn nữa Đậu Trường Sinh còn để ý thấy là trên từng thanh trường kiếm ba thước kia còn có dấu vết được bôi kịch độc lên, miệng vết thương đang càng lúc càng lan rộng ra. Đó là tác dụng do kịch độc gây nên.
Thực lực của Long Hậu rất mạnh, so với trong tưởng tượng của chính bản thân mình thì còn mạnh hơn không ít. Hơn nữa, nàng còn tương đối hung ác, trên vũ khí đều là kịch độc.
Thừa dịp hắn bệnh tật lại muốn mạng của hắn.
Đậu Trường Sinh tự nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này.
Một thanh kiếm đen nhánh lặng lẽ không một tiếng động đến gần Phì Thủy Long Quân.
Đậu Trường Sinh tự mình nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lao ra. Hắn mới đuổi đến phía trước Phì Thủy Long Quân thì Long Hậu đã đứng trên đầu rồng của Phì Thủy Long Quân rồi. Bàn tay trắng nõn của nàng vô tình đè xuống một thanh trường kiếm màu xanh thẫm.
Tiếng kêu rên của Phì Thủy Long Quân ngay lập tức im bặt dừng lại.
Cái đầu rồng của Phì Thủy Long Quân nghểnh lên cao.
Giờ phút này đầu rồng không thể không rơi xuống, đôi mắt rồng cực lớn kia cũng mất đi tất cả ánh sáng.
Một tiếng nổ lớn ầm vang.
Đầu rồng của Phì Thủy Long Quân đập lên mặt đất, bụi đất bay lên che khuất cả bầu trời, chặn hết cả ánh nắng.
Long Hậu đứng giữa không trung, cúi đầu nhìn thi thể của Phì Thủy Long Quân ở phía dưới nhưng mặt lại không có biểu cảm, như thể việc chém giết một vị cường giả Thần Ma đỉnh phong căn bản không đáng để nhắc tới.
Đậu Trường Sinh quan sát kỹ toàn bộ những điều này trong đáy mắt, sự cảnh giác đối với Long Hậu trong lòng hắn bắt đầu tăng lên một cách bùng nổ.
Sức chiến đấu của các lão nương này phát huy ra, hết lần này đến lần khác khiến bản thân mình kinh ngạc.
Thanh diệp kiếm cực giống lá cây, có thể quần chiến với Trạm Lư Kiếm kia chính là một Thần Binh, điều này không thể nghi ngờ.
Còn ngọn lửa bốc lên, phun ra nuốt vào khí lạnh của hai thanh kiếm kia thì Đậu Trường Sinh không dễ phán đoán phẩm cấp, thế nhưng thanh trường kiếm màu xanh lá cây thẫm hoàn thành cú đánh tuyệt sát cuối cùng này thì chắc chắn là một Thần Binh.
Long Hậu sở hữu hai đại Thần Binh cùng một thanh trường kiếm ba thước khác, điều này sẽ khiến cho người ta có suy nghĩ xa xôi rằng liệu có khi nào tất cả đều là Thần Binh hay không.
Nếu nói ngay từ đầu là phô trương thanh thế thì hiện bây giờ Đậu Trường Sinh đã có một chút tin tưởng rồi.
Đậu Trường Sinh tiến lên phía trước một bước, cánh tay hất về phía trước, cánh cửa ánh sáng hư ảo hiển hiện ra, giống như cái miệng khổng lồ của mãnh thú Hồng Hoang vậy. Trong nháy mắt, cánh cửa đó cũng đã nuốt thi thể khổng lồ của Phì Thủy Long Quân xuống.
Long Hậu nhìn thấy cảnh này rõ ràng mà không có bất cứ ngăn cản nào, tựa hồ như nàng không hề trông thấy.
Đối với Long Hậu, thi thể của Phì Thủy Long Quân này không hề có bất cứ một chút sức hấp dẫn nào. Nó chỉ như một thứ rác rưởi chứ không phải là thi thể của một Thần Ma đỉnh phong.
Đậu Trường Sinh vốn cho rằng Long Hậu sẽ có một ít động tác nhưng không ngờ là Long Hậu lại rất bình tĩnh. Điều này khiến Đậu Trường Sinh hiểu được rằng khoảng cách đến thời điểm âm mưu bị bại lộ không còn xa nữa. Lúc ở Thăng Long Điện thì vị Long Hậu này còn ngụy trang nhưng hiện bây giờ thì đến giả bộ cũng không thèm giả bộ nữa.