Để hoàn thành được bước này, không biết Bồng Lai Tiên Tông bọn hắn đã phải trả bao nhiêu cái giá.
Nhưng bởi vì phạm phải sai lầm ở khâu cuối cùng mà khiến cho toàn bộ chín mươi chín khâu phía trước đều trở thành phí công vô ích, sự cố gắng của bao nhiêu đời người đã hoàn toàn trở thành một câu chuyện cười.
Phải biết rằng để Long tộc có lòng chế tạo ra Tiên Thiên Thần Binh, bọn hắn đã phải trả giá bằng một cỗ thi thể của Tiên Thiên Thần Ma. Để khiến Long tộc hạ quyết tâm chế tạo Long Môn bọn hắn đã liên tục phải tiêu phí quá nhiều tài nguyên.
Cuối cùng, Long Môn vốn được cho là sẽ do Ngao Liệt chấp chưởng, vậy mà lại rơi vào tay Đậu Trường Sinh.
Vốn cho rằng đại kế thất bại, tất cả mọi sự chuẩn bị đều đã trôi theo dòng nước, nhưng không ngờ là Đậu Trường Sinh lại đến Long Cung, việc này khiến Long Hậu lại một lần nữa sinh ra hy vọng. Nàng đã đi thẳng đến Thăng Long Điện mà chờ đợi Đậu Trường Sinh.
Để làm cho Đậu Trường Sinh cảm nhận được rằng Bồng Lai Trảm Tiên Kiếm là thứ đồ vật tốt, dù Long Hậu thừa biết việc phá bỏ phong ấn sẽ thất bại nhưng vẫn cứ đi làm như cũ. Mục đích chính là để khơi gợi lên sự hứng thú của Đậu Trường Sinh, để Đậu Trường Sinh biết rõ thứ này chính là bảo vật.
Nếu như không có cường giả của Long tộc trấn thủ, vậy thì sẽ để cho Đậu Trường Sinh cướp đoạt. Còn nếu xuất hiện dạng biến cố như Vân Long này thì cũng có thể dựa vào cường giả của Long tộc mà ép buộc Đậu Trường Sinh thu hoạch lấy Bồng Lai Trảm Tiên Kiếm để tăng cường thực lực.
Trước trước sau sau chỉ cần thực lực của Long Môn sau khi phá vỡ phong ấn, khi Thiên Tôn được tự do, cho dù chỉ có thể vận dụng một phần thực lực thì thực lực đó cũng không phải là thứ mà cái vị Vân Long sắp chết trước mắt này có thể chống cự mà nhất định phải là dạng cường giả như Uyên Thủy Long Nữ mới được.
Kế hoạch đã kéo dài qua nhiều năm này, bởi vì một hành động nhỏ của Đậu Trường Sinh mà đã hoàn toàn đi đời nhà ma rồi.
Giờ phút này, cái kẻ trực tiếp nghiêng về phe địch, Đậu Trường Sinh, căn bản là không biết trong lúc bất tri bất giác chính bản thân mình đã phá hủy một kế hoạch cái kéo dài hàng vạn năm.
Là cố tình?
Hay là vô ý?
Loại lựa chọn này của Đậu Trường Sinh, nếu như là vô ý làm ra, vậy thì chỉ có thể nói là vận khí của hắn tốt, nhưng nếu là hắn cố ý, vậy thì sẽ vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt của Long Hậu trở nên thâm thúy. Khả năng này rất chấn động lòng người.
Nếu như nó trở thành sự thật thì cái vị Đậu Trường Sinh này quá là đáng sợ rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đậu Trường Sinh dựa vào các cử chỉ của Long Hậu mà phán đoán ra mục đích cuối cùng của nàng sau đó trêu đùa nàng như trêu đùa một con khỉ, ở thời điểm mà nàng cho rằng mình đã sắp thành công, hắn lại để cho nàng đưa đầu ra nhận lấy một gậy, hoàn toàn khiến nàng rơi xuống vực sâu.
Trải qua biết bao thăng trầm, tràn ngập hy vọng rồi lại tuyệt vọng, loại cảm giác đó là cảm giác sống không bằng chết.
Rốt cuộc là khả năng nào trong hai loại khả năng, bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Có điều muốn nàng sắp thành lại bại, đó là chuyện không có khả năng.
Vân Long một bước về phía trước. Một bước này, hắn chủ động đi lên cây cầu độc mộc rồi chắp hai tay sau lưng mà nói: “Ngươi có thể xuống dưới rồi.”
Nghe được câu nói đó, Đậu Trường Sinh mừng rỡ như điên nói: “Tiền bối yên tâm, vãn bối tuyệt đối sẽ không bỏ chạy.”
“Ngài nói phải làm như thế nào thì vãn bối sẽ làm như thế đó.”
“Sẽ không nói hai lời.”
Trong lúc nói chuyện, Đậu Trường Sinh đã lao xuống khỏi cây cầu độc mộc, lần này, cầu độc mộc không lôi kéo Đậu Trường Sinh trở lại nữa. Hắn thuận lợi đi xuống khỏi cầu.
Sau khi đi vào phía dưới cây cầu độc mộc, Đậu Trường Sinh chủ động nói: “Vân Long tiền bối, tiếp theo phải làm như thế nào?”
“Trước tiên, ngài sẽ trói vãn bối lại chứ?”
Vân Long vung bàn tay to lớn lên rồi nói: “Không cần.”
“Chỉ là một kẻ phản nghịch nhãi nhép, lão phu còn không thèm nhìn đến.”
“Ngược lại là cái tên tiểu tử Nhân tộc nhà ngươi, trước tiên, ngươi có thể ngậm miệng được rồi đấy, không cần phải nói mấy lời thăm dò này nữa, bằng không, ngươi sẽ chọc cho lão phu không vui, lão phu sẽ giết tiểu tử ngươi, như vậy thì tiểu tử ngươi cũng chết uổng rồi.”
“Cái gì mà thân phận vinh quang lừng lẫy, chết thì cũng đã chết thật rồi, Nhân tộc cũng sẽ không để ý.”
Đậu Trường Sinh thành thành thật thật trở lại. Hắn rời xa vị trí cây cầu độc và cũng không lập tức có ý định bỏ chạy. Nếu như bây giờ hắn chạy trốn thì chính là lại làm bia đỡ đạn cho Long Hậu một lần nữa, chắc chắn là Vân Long sẽ xuống tay với hắn đầu tiên. Bởi thế cho nên hắn phải đợi, cho dù có chạy thì cũng phải đợi sau khi Vân Long ra tay.