Vân Long giẫm lên trên cây cầu độc mộc, từng bước một đi về phía Long Hậu rồi bình tĩnh, thản nhiên mở miệng nói: “Nể tình ngươi và lão phu là đồng tộc, lão phu cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chỉ cần ngươi từ bỏ chống cự, giơ tay chịu trói thì lão phu sẽ thay ngươi cầu tình với người trong tộc.”
“Phương diện này ngươi có thể yên tâm, bởi nói thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng là Thần Ma có thực lực đỉnh phong, người trong tộc sẽ không buông bỏ loại thực lực này, cho nên ngươi sẽ không chết, chẳng qua là tạm thời phải chịu một ít tủi nhục, tương lai chắc chắn sẽ được trọng dụng.”
Long Hậu lộ ra vẻ giễu cợt. Nàng nói: “Vân Long tiền bối cho rằng bản thân mình nhất định sẽ thắng ư?”
“Nếu như Vân Long tiền bối đang ở trong thời kỳ tráng niên, sức chiến đấu đang trong thời kỳ đỉnh phong chân chính, trong tay lại nắm giữ một kiện Tiên Thiên Thần Binh, như vậy thì tự nhiên vãn bối sẽ không phải là đối thủ.”
“Thế nhưng bây giờ Vân Long tiền bối chỉ còn lại một hơi thở, thậm chí là Tiên Thiên Thần Binh đã truyền lại cho người khác rồi.”
“Vân Long tiền bối dựa vào đâu mà tin tưởng là mình có thể chiến thắng được một vị Thần Ma đỉnh phong cầm trong tay Tiên Thiên Thần Binh?”
Cuối cùng Long Hậu cười lạnh, từng thanh trường kiếm ba thước bay lượn ngay trước mặt, trong lúc bất chợt bắt đầu hội tụ lại với nhau, những tia sáng mờ mờ ảo ảo hiện ra, từng thanh trường kiếm ba thước bắt đầu dung hợp lại với nhau, trong nháy mắt đã hóa thành một thanh trường kiếm ba thước.
Trên thanh trường kiếm tràn ngập bảy sắc cầu vồng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Bảy màu không ngừng luân phiên hiện ra, ánh hào quang chiếu rọi khắp bốn phương, một luồng khí tức đặc biệt tràn ra, khí tức của Long Hậu bắt đầu liên tiếp tăng lên.
Long Hậu không thể không nhìn về phía Đậu Trường Sinh, nếu như có Đậu Trường Sinh phối hợp thì không thể nghi ngờ là trận chiến này nhất định sẽ thắng.
Căn bản là không có khả năng thua cuộc.
Một ánh mắt này nhìn sang lại thấy Đậu Trường Sinh bất động thanh sắc lùi về phía sau hơn mười bước.
Thủ đoạn trong lòng quá sâu rồi.
Thực lực của vị Long Hậu này quả thực là sâu không lường được.
Bắt đầu từ bên trong Thăng Long Điện thì bản thân hắn có thể thắng, đến trước Quỷ Môn Quan thì phân chia thành năm mươi năm mươi, sau khi đến nơi này, Đậu Trường Sinh phát hiện ra là bản thân hắn chỉ có tỷ lệ ba phần thắng.
Một thanh Tiên Thiên Thần Binh.
Lại bằng cách này xuất hiện trong tay Long Hậu.
Thoáng một cái khiến cho sức chiến đấu của Long Hậu tăng vọt lên, đạt được sức chiến đấu của Tiên Thiên Thần Ma.
Nếu là một vị Tiên Thiên Thần Ma đỉnh phong thì tất nhiên là Long Hậu phải thua, tuyệt đối sẽ không thắng được, thế nhưng lại hết lần này tới lần khác, cái vị Vân Long trước mặt Long Hậu này đã sắp không được nữa rồi.
Trận chiến này thắng bại thì chưa biết nhưng Long Hậu thì đã có sức lực để đánh một trận rồi.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh loé lên.
Ngồi đợi xem cuộc vui đã không còn thích hợp nữa rồi. Bản thân hắn có phải trợ giúp một người, triệt để kết thúc trận chiến này hay không.
Đậu Trường Sinh rục rịch muốn động, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người Vân Long và Long Hậu, trong lòng đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ.
Bản thân hắn cũng không phải là đứa trẻ con mà phải đi làm cái việc lựa chọn.
Với tư cách là một người trưởng thành, đương nhiên là hắn nếu nhưm nhiều lựa chọn hơn, toàn bộ những thứ đó, mình đều muốn.
Đậu Trường Sinh cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại. Hắn đã dập tắt ý tưởng ra tay trợ giúp. Bây giờ lợi ích lớn nhất đối với bản thân hắn chính là hai vị kia huyết chiến, tàn sát nhau tới tan xương nát thịt, bất kể là ai thắng ai thua thì cuối cùng cũng chắc chắn đều sẽ có tổn thương, đến lúc đó chính là thời điểm mà bản thân hắn kiếm được lợi lộc.
Chờ một chút.
Nghĩ như vậy cũng không sai.
Có điều phải quan sát kỹ mức độ tranh đoạt, tránh kẻ mạnh, đánh kẻ yếu.
Muốn duy trì được thế cục thì khẳng định là không thể để xảy ra tình huống một trong hai người kia, Vân Long hoặc là Long Hậu, dễ dàng giết chết kẻ thù.
Bởi nếu xuất hiện loại tình huống này thì người thắng sẽ được ăn cả rồi.
Đậu Trường Sinh ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào hai kẻ sắp huyết chiến, tàn sát nhau tới tan xương nát thịt kia.
Ánh mắt hắn ẩn chứa chờ mong.
Một hơi thở, hai hơi thở, ba hơi thở.
Thời gian từng giây từng phút không ngừng trôi qua.
Thế nhưng trận đại chiến trong dự đoán vậy mà lại không bùng nổ ngay lập tức. Trong lòng Đậu Trường Sinh nảy lên thình thịch, tâm trạng hắn nặng nề.
Lão già Vân Long này, nhìn thì có vẻ oai phong lẫm liệt nhưng thực ra cũng chỉ là một lão ma đầu cáo già quỷ quyệt mà thôi.
Nếu như Long Hậu chỉ là Thần Ma thì Vân Long còn có thể bắt nạt nàng một chút, bằng cách lấy đại cảnh giới ra mà trấn áp nàng, khi có địa lợi đại trận thì tỷ lệ thắng cực kỳ cao.