Chương 192: Trần Diệt Chu Ngươi Không Nói Võ Đức
"Nhân tộc, giết thì giết."
"Bọn họ dám chiến, vậy Long tộc ta cũng dám chiến.”
"Trận chiến Tam Tiên Đảo, hơn một trăm năm qua, Long tộc ta đã nằm gai nếm mật, sẵn sàng ra trận, chờ đợi thời cơ, rửa sạch sỉ nhục lần trước.”
"Chiến, chiến, chiến.”
Chiến ý trên đại điện Chúc Long dâng cao chưa từng có, từng vị trọng thần Long Đình đều chủ trương phát động chiến tranh.
Tam thái tử nhìn chiến ý nồng đậm không ngừng tăng lên, vô số ý chí này không ngừng dung hợp với nhau, giống như biến thành một người sống, hắn tựa như nghe thấy hàng ngàn hàng vạn Long tộc đang không ngừng gầm thét bên trong tai.
Đại điện Chúc Long run rẩy, một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc vang lên, và vật chết bắt đầu hồi sinh.
"Đều im miệng đi.”
Một tiếng quát lớn giận dữ truyền ra.
Một vị lão giả mang mai rùa trên lưng xuất hiện, hắn có vầng trán rộng, hơi khom người chậm rãi bước ra, trên tay cầm một cây mộc trượng. Mộc trượng có hoa văn rõ nét, tràn ngập một cổ đạo vận.
Đôi lông mày thon dài trắng như tuyết chậm rãi lay động.
"Chiến, chiến, chiến.”
"Các ngươi lấy cái gì để chiến?"
Quy thừa tướng nổi giận, đôi mắt nhỏ hẹp lại, đảo mắt nhìn tứ phương khiến từng người một không dám nhìn thẳng. Tất cả đều bắt đầu cúi đầu xuống, trong chốc lát, bầu không khí dồi dào chiến ý đã tan biến hết sạch không còn một mống.
"Nhân tộc đã xưa đâu bằng nay, là bá chủ của thiên địa. tiêu diệt Nhân tộc không phải là việc trong ngày một ngày hai.”
"Với Sức mạnh của gia tộc Long Đình ta thì không thể làm được điều đó."
"Lão phu đã nói với các ngươi, trăm năm này rất quan trọng. Ngươi phải tận lực ước thúc tộc nhân, không nên đi gây hấn với Nhân tộc, để Nhân tộc nắm được nhược điểm.”
"Vậy mà các ngươi đều làm như gió thoảng bên tai. Thiếu chủ của Hắc Long tộc đã bị Nhân tộc giết thì không nói, còn chết mất một vị Nhị phẩm của Long tộc.”
"Đây là sự sỉ nhục của Long Đình chúng ta.”
Quy thừa tướng vô cùng tức giận, lồng ngực giống như cái ống bễ thổi gió vậy, hết phồng lên lại co vào, lửa giận không ngừng nổi lên.
Tiếng gầm thét tiếp tục vang lên: "Kẻ yếu trong Nhân tộc thì nhu nhược không chịu nổi, nhưng cường giả có thể tróc tinh nã nguyệt. Tiềm lực của tộc này là vô hạn, thiên tài thì nhiều vô số kể, đời đời đều có nhân kiệt.”
"Ưu điểm của Nhân tộc nhiều đếm không xuể.”
"Nhưng bọn hắn có những khuyết điểm trí mạng, đó chính là việc nội đấu.”
"Hơn trăm năm trước, Đại Chu nam săn yêu tộc, bắc đánh Hồ man, chiến vô bất thắng không gì không đánh được và uy phong hiển hách khiến dị tộc thiên hạ không khỏi nơm nớp lo sợ.”
"Lúc này, Nhân tộc là mạnh nhất, nhưng cũng là lúc yếu nhất.”
“Thịnh cực tất suy, đây là thiên cổ chí lý, Nhân tộc cường thịnh chưa từng có sẽ mắc phải lời nguyền và vĩnh viễn không thể thoát ra được, bọn hắn sẽ bắt đầu nội đấu.”
“Từng vị Tông Sư, Đại Tông Sư, Vô Thượng Tông Sư không phải chết ở chiến trường chinh phạt các dị tộc, mà là chết dưới bàn tay của đồng tộc.”
"Ta đã chờ đợi một trăm năm, còn kém một giáp nữa, Long tộc ta mười năm một tuổi, cũng chính là sáu năm nữa.”
"Sáu năm sau, yêu phụ Trần Quốc công chúa kia sẽ phải chết, đến lúc đó Trần Diệt Chu sẽ ra tay với Đại Chu.”
"Đại Chu nội loạn, cách ngày thiên hạ đại loạn cũng không còn xa, Nhân tộc loạn lên. Đây mới là cơ hội của Long Đình chúng ta.”
"Không những có thể rửa sạch nỗi nhục trước kia, ta còn có thể thừa cơ trả thù và đoạt lại Tam Tiên Đảo, Hải Châu, mấy chỗ khác..."
Mặt Tam thái tử vô biểu tình nhìn đại ô quy đang giương nanh múa vuốt. Từ sau cuộc chiến Tam Tiên Đảo, Long Đình tự tước đế hiệu, Long Đình đứng đầu đã giáng thành Long Vương.
Kể từ đó, bệ hạ đã bế quan không ra, và trên dưới Long Đình là do Đại thái tử chủ chính.
Không lâu sau, Đại thái tử cũng bế quan, Long Đình đã rơi vào trong tay mình.
Tuy nhiên, Tam thái tử cũng giống như Đại thái tử, không dậy nổi hứng thú với quyền thế của Long Đình, hôm nay, bọn hắn chỉ kém một bước ngắn nữa là hóa thành Chân Long.
Quyền thế của Long Đình cho dù có tốt hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là phù vân. Chỉ cần có thể hóa thành Chân Long, phải nói một câu, cho dù là Long Vương cũng cần phải thận trọng mà đối đãi.
Quyền thế vượt qua ngày hôm nay không biết gấp bao nhiêu lần.
Tam thái tử vỗ tay một cái, cắt ngang tiếng gầm thét của Quy thừa tướng, mặt vô biểu tình nói: “Tiếp theo ta nên xử lý như thế nào?"
“Quy thừa tướng có cao kiến gì?"
Mộc trượng trong tay Quy thừa tướng nhẹ nhàng chấm trên mặt sàn được lát bằng bạch ngọc, trong phút chốc, vầng sáng hiện lên và khuếch tán ra, Quy thừa tướng cao giọng nói: “Trần Diệt Chu đến rồi.”
“Vì đạt được đại nghĩa của Nhân tộc, nhân tâm trong thiên hạ, mưu đồ Đế Đạo Thần Binh, và chuẩn bị cho cuộc khởi thế trong một giáp sau.”
“Trần Diệt Chu không có ý định khơi mào một trận huyết chiến giữa Nhân tộc và Long tộc.”