Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 194 - Chương 194. Chiến Hay Không Chiến Là Do Nhân Tộc Của Ta Nói Mới Được

Chương 194. Chiến hay không chiến là do Nhân tộc của ta nói mới được Chương 194. Chiến hay không chiến là do Nhân tộc của ta nói mới được

Chương 194: Chiến hay không chiến là do Nhân tộc của ta nói mới được

Lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một tên thị vệ vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy Tam thái tử, vội vàng nói: "Điện hạ, xảy ra chuyện lớn rồi.”

"Sau khi Trần Diệt Chu kia đi tới Hắc Thủy Quan, Ngạo Huyền tướng quân đã nhẫn nhịn, chưa từng chủ động sinh sự, lại không tiếc hạ mình, xưng huynh gọi đệ cùng với Đậu Trường Sinh, nhưng tên Trần Diệt Chu kia không nói võ đức."

"Một kiếm chém Ngạo Huyền tướng quân.”

"Chết quá thảm.”

"Còn Lục Thái tử đâu?”

Tam thái tử nóng nảy, vội vàng mở miệng hỏi.

Đây chính là huynh đệ của mình, Tam thái tử không thể không gấp.

"Lục điện hạ thấy tình thế không ổn, chạy nhanh, cũng không có làm sao.”

"Nhưng hiện tại Lục điện hạ không biết phải làm thế nào cho phải.”

"Đặc biệt đưa tin, mời điện hạ làm chủ.”

Thời gian vẫn còn hơi sớm.

Đông Hải.

Biển cả mênh mông, sóng lớn mãnh liệt.

Một hùng quan hùng vĩ sừng sững giữa mặt biển lớn.

Hùng quan giống như tổ ong, tràn ngập vô số các hốc, các hốc đen kịt sâu thẳm giống như hang động đen, liên tục không ngừng lấy ánh sáng.

Hùng quan hoàn toàn do Thiên Hàn Kim Tinh chú tạo thành, không sợ sét đánh hoả thiêu, đủ để ngăn cản công kích của Linh Khí, cho dù là Pháp Khí đánh vào phía trên cũng chỉ lưu lại vết trắng mờ nhạt.

Trận chiến Tam Tiên Đảo Long Đình đại bại, vì tu kiến một tòa Hắc Thủy Quan này, Long Đình đã dốc hết toàn lực, bảo khố của Long Đình đã tiêu hao bảy tám phần, lúc này mới ngắn ngủi trong vòng ba tháng đúc quan xong, ngăn cản quân tiên phong của Đại Chu.

Đại Chu tấn công mạnh mẽ Hắc Thủy Quan ba năm cũng không thể phá nổi, lúc này mới bãi binh giảng hòa với Long tộc, cho phép Long tộc tự tước đế hiệu, tiến cống xưng thần.

Đậu Trường Sinh vuốt một viên Tị Thủy Châu ở trong tay, đứng trên một chiếc thuyền buồm, nghênh diện nhìn một tòa hùng quan nổi danh trong thiên hạ này.

Cửa khẩu của Long tộc khác với Nhân tộc.

Chế tạo không phải là tường thành cao lớn nguy nga sừng sững, mà lộ ra hình dáng xoắn ốc, rậm rạp chằng chịt các hốc, dày đặc khiến cho người nhìn thấy cũng phải chóng mặt buồn nôn.

Nghe đồn ở Hắc Thủy Quan, bố trí Thần Ma đại trận, Cửu Nguyên Hắc Thủy Sát Trận.

Nước đen cuồn cuộn tận diệt hết tất cả mọi thứ.

Cửu nguyên tề xuất, thiên hạ tất cả đều đen.

Đây là tiền tuyến của Long tộc, cũng là hùng quan chống cự Nhân tộc.

Mà tiền tuyến của Nhân tộc lại là Tam Tiên Đảo, hậu phương là Hải Châu.

Trước khi đại chiến phát sinh vào năm đó, Tam Tiên Đảo là lãnh địa của Long tộc, Hải Châu mới là tiền tuyến giữa Long tộc và Nhân tộc, hai bên chém giết lẫn nhau ở Hải Châu.

Trần Bá Tiên đứng chắp tay sau lưng ở trên thuyền buồm, nhìn lên Hắc Thủy Quan nguy nga tráng lệ, rất lâu cũng chưa từng di chuyển tầm mắt, thật sâu quan sát tòa hùng quan này.

Rất lâu sau đó hắn mới nhàn nhạt nói: “Thời Thái Tông, Tam Tiên Đảo đại thắng.”

“Đại Chu huy binh tiến về phía đông, từ Trấn Đông tướng quân Tào Long Cát thống soái tam quân, một đường tiến quân thần tốc, lần lượt đánh tan đại quân của Long Đình, mãi cho đến phía trước Hắc Thủy Quan.”

“Lúc ấy Hắc Thủy Quan mới thành lập, vốn một kích là có thể phá, nhưng gặp phải Chân Long ngăn trở, lúc này mới lùi lại hơn một tháng, thế cho nên Cửu Nguyên Hắc Thủy Sát Trận khởi động.”

“Đại quân vây công ba năm cũng không thể phá được, cuối cùng sắp thành lại bại, dốc toàn lục cũng không thể thành công được, điều này làm cho cả đời Tào Long Cát đau khổ.”

Trần Diệt Chu cười lạnh nói: “Lúc ấy nhớ kỹ ra tay là một con rồng Hắc Long thời Thái Tổ Đại Hạ kia.”

Trần Bá Tiên gật đầu mở miệng: “Nghịch lân bị lấy mất, trên đầu rồng khắc chữ, chính là nghiệt long Thượng Nguyên.”

“Đào thoát một mạng từ trong tay Thái Tổ Đại Hạ, ẩn núp tu dưỡng ở bên trong Long Đình, năm đó chính là hắn ra tay thế cho nên thất bại, cũng chưa từng bắt được Long Vương, tế tự Nhân Hoàng Miếu.”

“Bây giờ một tòa hùng quan này, bị Long tộc cai quản trên trăm năm đã không gì phá nổi, từ Vô Thượng Tông Sư chủ trì, lại nắm giữ thần binh, ngay cả Thần Ma đột kích, muốn phá quan cũng không phải ngày một ngày hai.”

“Long tộc vì chống cự Nhân tộc chúng ta, đúng là đã hao tâm tổn huyết rồi.”

Trần Diệt Chu vuốt ve ba chòm râu dài, chậm rãi mở miệng nói: “Nhân tộc và Long tộc trăm năm không chiến, một tòa hùng quan nhìn như hùng vĩ này đã trở thành thùng rỗng từ lâu rồi.”

“Nhân tộc ta thái bình thịnh thế nhiều năm, đều biết văn dốt võ dát, Long tộc có không ít vẫn đề, bên trong Hắc Thủy Quan chỉ có một vị Vô Thượng Tông Sư tọa trấn, chính là Ngạo Huyền của Hắc Long tộc, cách đây không lâu Lục thái tử cũng tới.”

“Nhưng Lục thái tử chỉ là Đại Tông Sư cũng không đáng nhắc tới, các chư tướng khác nhiều nhất cũng như thế.”

Bầu không khí lâm vào trong yên tĩnh, không lâu sau đó.

Bình Luận (0)
Comment