Chương 195: Chiến hay không chiến là do Nhân tộc của ta nói mới được (2)
Phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng hào quang.
Hào quang như một chiếc cầu vồng, trực tiếp rơi vào phía trước thuyền buồm.
Trần Diệt Chu nhìn cầu vồng tiếp dẫn, mỉm cười nói: “Long Đình còn hiểu biết lý lẽ, không đẩy chúng ta ở ngoài cửa, xem ra đại kế lần này thành công rồi.”
Trần Diệt Chu mỉm cười bước ra một bước, bước lên phía trên cầu vồng, Đậu Trường Sinh theo sát phía sau, đương nhiên Trần Bá Tiên cũng bước theo lên cầu vồng ở phía sau.
Cầu vồng xoay một cái, hoá thành lưu quang tiến về phía Hắc Thủy Quan.
Cùng lúc đó dưới mặt nước yên tĩnh, đột nhiên thoát ra một luồng ánh sáng, mây trắng phiêu du trên bầu trời cũng rơi xuống từng luồng tia sáng muốn rơi vào phía trên cầu vồng.
Phía trên cầu vồng tràn ngập ánh sáng chói mắt, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy loại màu sắc thay phiên nhau hiện ra.
Toàn bộ tia sáng đều bị đẩy ra, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Hắc Thủy Quan là đất của Long tộc, cấm chỉ người không có quan hệ tiến vào.”
“Keo kiệt.”
“Sao chúng ta lại là người không có quan hệ, chúng ta tới là vì bảo toàn đồng bào của mình.”
“Ai biết các ngươi có hạ sát thủ ám sát Nhân tộc của chúng ta chứ? Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai có thể yên tâm được.”
“Các ngươi nhất định phải mở ra Hắc Thủy Quan.”
Tiền Tiểu Tam không biết từ nơi nào nhảy ra, hai tay chống nạnh, đứng ở giữa không trung liên tục không ngừng tức giận mắng Hắc Thủy Quan.
Ước chừng sau một phút, giọng nói mới im bặt dừng lại.
Nhưng Hắc Thủy Quan hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có một tiếng nào vang lên.
Tiền Tiểu Tam nhìn Hắc Thủy Quan không thèm để ý đến mình, không khỏi thẹn quá hoá giận nói: “Ngạo Huyền đúng không, chờ đấy, cô nãi nãi nhớ kỹ ngươi.”
“Sớm muộn gì cũng chơi đùa chết ngươi.”
Quan ngoại chỉ là một đoạn nhạc đệm.
Ánh mắt thăm dò của từng người đã âm thầm thối lui.
Bên trong Hắc Thủy Quan.
Đậu Trường Sinh nhìn hào quang biến mất, bản thân mình đã ở trong một toà Thủy Tinh Cung.
Mặt đất và vách tường hoàn toàn từ ngọc thạch tinh khiết trong suốt đúc thành, san hô trong suốt tràn ngập ánh sáng ngũ sắc, bảo châu lớn nhỏ bằng nắm đấm toả ra vầng sáng.
Màu sắc đa dạng, lộng lẫy chói mắt.
Đậu Trường Sinh nhìn xem thấy hoa mắt, bởi vì một cảnh tượng này mà hắn có một cảm giác như đã trở lại phòng khiêu vũ ở kiếp trước.
“Khách của Nhân tộc đến thăm, yến hội đã chuẩn bị xong.”
“Mời vào dự tiệc.”
Nghênh đón ba người chính là một Long Nữ.
Nàng dẫn ba người Đậu Trường Sinh cùng đi đến một toà đại điện.
Hắc Thủy Quan là một toà hùng quan, là cứ điểm quân sự, nhưng đó là lúc vừa mới thành lập, mấy trăm năm qua đi, bây giờ các loại kiến trúc khác đã mọc lên ở nơi này.
Kiến trúc một toà lại xa hoa hơn một toà, cao ráo, sáng sủa, rực rỡ, đây chính là thẩm mỹ của Long tộc.
Vị trí phía trên đại điện có hai chủ vị.
Phân biệt ngồi là Ngạo Huyền và Lục thái tử.
Còn ở hai bên, trong đó một bên là mười vị tướng lĩnh đã ngồi ngay ngắn, còn một bên khác vẫn còn trống trải.
Ba người ngồi xuống chỗ của riêng mình, Đậu Trường Sinh có thể cảm giác được từng tia mắt băng lãnh của đối phương, phần lớn đều tập trung ở trên người mình.
Một lần yến hội này, người có tư cách đến đây đều là cao tầng của Hắc Thủy Quan, là tướng quân trấn thủ cứ điểm biên quan.
Ngạo Huyền đầu rồng thân người, một đôi mắt rồng sáng chói, tràn ngập uy nghiêm, tự mình giơ tay lên giới thiệu với chúng tướng của Long tộc: “Vị này là hào kiệt, lập chí hủy diệt Đại Chu Trần Diệt Chu của Nhân tộc.”
Mắt rồng nhìn về phía Đậu Trường Sinh, mở miệng giới thiệu: “Đây là Đậu Trường Sinh đã giết thiếu tộc trưởng của tộc ta, từ đó danh chấn thiên hạ vạn tộc.”
Ngạo Huyền hiện ra nụ cười lạnh lùng, giọng điệu mỉa mai nói: “Ta xem Thiên Cơ Báo của Nhân tộc, nói là làm bằng hữu với Đậu Trường Sinh, toàn bộ đều chết sạch sẽ.”
“Bây giờ chúng ta kết giao với vị bằng hữu này, làm huynh đệ, ta cũng muốn nhìn xem, Thiên Sát Cô Tinh là ngươi sẽ khắc chết ta như thế nào?”
Lời nói của Ngạo Huyền vừa dứt, Đậu Trường Sinh có thể trông thấy, một tướng lĩnh của Long tộc đang ngồi ngay ngắn ở đối diện trực tiếp cười ha hả.
Ha ha ha ha!
Tiếng cười bừa bãi không ngừng truyền ra.
Từ người này đến người khác, toàn bộ đều cười lớn.
Trong đó có một vị tướng tôm gầy yếu càng cười chế giễu nói: “Lần này Nguyên soái gọi ta tới, ta cũng muốn nếm thử một chút tư vị bị khắc chết rốt cuộc là như thế nào.”
“Có phải là loại như thế này phải không?”
Một vị tướng cua trong đó nhấc một chiếc đầu trâu lên, trực tiếp một ngụm nuốt xuống, răng rắc, răng rắc, răng rắc, cắn xương trâu như cắn một lát khoai tay chiên.
Trong miệng có đồ vật, giọng nói của tướng cua mơ hồ vang lên: “Cũng không biết khi ăn vị huynh đệ tốt của Nhân tộc này vào miệng có ngon hay không?”
Chủ tướng như thế, phía dưới tự nhiên cũng như thế.