Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 196 - Chương 196. Chiến Hay Không Chiến Là Do Nhân Tộc Của Ta Nói Mới Được (3)

Chương 196. Chiến hay không chiến là do Nhân tộc của ta nói mới được (3) Chương 196. Chiến hay không chiến là do Nhân tộc của ta nói mới được (3)

Chương 196: Chiến hay không chiến là do Nhân tộc của ta nói mới được (3)

Có Ngạo Huyền dẫn đầu trào phúng, mười vị tướng lĩnh ở Hắc Thủy Quan của Long tộc, từng người từng người mở miệng châm chọc, thái độ ngông cuồng, cũng không thèm che dấu ác ý chút nào.

Đậu Trường Sinh cũng không tức giận, đi tới hang ổ của dị tộc, đương nhiên sẽ gặp phải vô số khó khăn, nếu không nhịn được tức giận chẳng phải là khiến cho mình bị tức chết hay sao?

Nếu như động thủ thì có thể sẽ bị đối phương lừa.

Đối diện với mười vị tướng lĩnh, cho dù không có Vô Thượng Tông Sư, nhưng có ba vị là Đại Tông Sư, bảy vị còn lại là Tông Sư.

Người nào Đậu Trường Sinh cũng đều đánh không lại, người ta phất tay là có thể chụp chết Đậu Trường Sinh.

Cho nên không tức giận.

Đậu Trường Sinh nhẹ nhàng vuốt ve những đường gân xanh đang phồng lên, cảm thấy đây không phải bị tức giận, mà là bị co gân.

Đúng, chính là co gân.

Bị co gân nên hô hấp nặng nề hơn một chút, cổ họng hơi khô, trong mắt nổi lên tia máu đỏ, đây đều là hiện tượng bình thường.

Đậu Trường Sinh không nói lời nào, Ngạo Huyền hừ lạnh một tiếng, hắn cảm thấy có một ít không thú vị, ánh mắt nhìn về phía Trần Bá Tiên bị xem nhẹ kia.

Vị này thanh danh không nổi tiếng cho lắm, nếu không phải do sự kiện lần này dám chủ động đến Đông Hải thì có rất ít người trong thiên hạ biết đến đối phương.

Nhưng hôm nay bởi vì có Thiên Cơ Báo, thiên hạ không người không biết, không người không nhận thức.

Lại là một vị muốn mượn nhờ thiếu chủ đạt được danh vọng, muốn khoe khoang.

Mắt rồng hiện ra lãnh ý, tộc Hắc Long từ trận chiến Tam Tiên Đảo, tộc trưởng đã bị chết, một vị Vô Thượng Tông Sư, bây giờ mới mấy trăm năm, không nói thiếu chủ lại chết mà còn mất đi một vị Đại Tông Sư.

Trong mấy trăm năm, không tính người của tộc Hắc Long đã chết trong đại chiến, chỉ là hai đại chiến lực tử vong này đã giáng một đòn nặng nề khiến cho tộc Hắc Long trọng thương nghiêm trọng.

Hơn trăm năm trước thì không nói, bây giờ tất cả sự cô, toàn bộ đều là do Đậu Trường Sinh gây ra.

Đậu Trường Sinh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Vị Trần Bá Tiên này cũng không thể sống.

Ngạo Huyền nhẹ nhàng liếm khóe miệng một cái, dữ tợn nhìn về phía Trần Bá Tiên, trước lấy tính mệnh của vị này tới tế điện thiếu chủ một chút, sau đó lại đưa Đậu Trường Sinh giao đến trong tộc.

Bản thân mình chưa chắc không thể không ngồi được vị trí chủ tộc Hắc Long.

Trần Diệt Chu nhìn Ngạo Huyền, ngưng trọng nói: “Lần thiết yến này là để làm nhục tộc của ta.”

“Long tộc lại định khai chiến với tộc của ta?”

Lục thái tử vẫn luôn im lặng, lúc này mở miệng nói: “Hiểu lầm.”

“Ngạo Huyền nguyên soái và chư vị tướng quân, đều xuất thân ở trong quân cho nên lời nói mới thô tục một chút.”

“Long tộc ta và Nhân tộc, trăm năm không chiến, tương lai cũng sẽ không chiến.”

Trần Diệt Chu bưng chén rượu lên, chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Ngạo Huyền nói: “Nếu Ngạo Huyền tướng quân đã không chiến, như vậy hãy uống cạn chén rượu này, kính hai người của tộc ta, bình an vô sự.”

“Không bao giờ khởi binh.”

Móng rồng sắc bén của Ngạo Huyền nắm lấy chén rượu ở trước mặt, mới vừa nhấc lên.

Một tia kiếm quang cũng đã xuất hiện.

“Chiến hay không chiến.”

“Là do Nhân tộc ta nói mới được tính.”

Đại điện.

Ồn ào, tranh cãi ầm ĩ.

Giờ phút này đột ngột dừng lại.

Một kiếm ngang trời, rực rỡ và đầy màu sắc.

Một kiếm xinh đẹp này làm cho người ta hít thở không thông.

Long trời lỡ đất, hoá thành một phương kiếm vực.

Từng đạo kiếm ý, không ngừng bùng nổ, không ngừng xông thẳng lên trời, gào thét cấu thành biển kiếm ý, cuối cùng toàn bộ đều dung nhập ở bên trong một kiếm này.

Một kiếm ra.

Vô hạn ánh sáng chói mắt bùng nổ, ánh sáng mặt trời đã ảm đạm thất sắc.

Một kiếm này của Trần Diệt Chu.

Chính là một kiếm đánh lén.

Thừa dịp lúc Ngạo Huyền nâng tay bắt lấy chén rượu, ngang nhiên trực tiếp động thủ.

Ngạo Huyền bất ngờ không kịp phòng bị, đối mặt với một kiếm này, theo bản năng bắt đầu né tránh, phát ra một tiếng rít gào: “Ngươi dám?”

Cánh tay ngang nhiên vung ra, biến thành móng rồng cực lớn.

Móng vuốt sắc nhọn, giống như đao thương kiếm kích, vung ra nhấc lên gió lớn gào thét, sát ý cuồn cuộn như nước thuỷ triều.

Kiếm ý vô tận cứng rắn bị xé rách dập nát, từng khúc từng khúc bắt đầu rơi xuống, người đã bước ra một bước sang bên cạnh.

Keng keng keng keng!

m thanh không ngừng vang lên.

Trong phút chốc.

Móng rồng đã bắt được bảo kiếm, móng vuốt sắc bén, ma xát ra đốm lửa sáng lạn.

Chặn.

Mặt rồng Ngạo Huyền hiện ra ngạc nhiên.

Cũng không thể ngờ được một kiếm này, làm cho chính bản thân mình cảm nhận được như có gai ở sau lưng , nguy cơ sinh tử bị uy hiếp, lại dễ dàng ngăn cản được như thế.

Nhưng kinh ngạc này, cũng đã là vẻ mặt cuối cùng của Ngạo Huyền.

Một kiếm này, nhìn như uy lực mạnh mẽ, nhưng thực ra lại là động tác võ thuật đẹp, là một chiêu giả dối, tồn tại để hấp dẫn lực chú ý.

Bình Luận (0)
Comment