Chương 197: Chết quá nhanh còn chưa kịp thêm hảo hữu đâu
Một tay khác của Trần Diệt Chu, từ trên đã rơi xuống.
Hoa văn phía trên bàn tay rõ ràng, thiên địa pháp tắc đan vào nhau, giống như trời xanh rơi xuống, lại như Thái Sơn đè đầu.
Đây đúng là sở học cả đời của Trần Diệt Chu, toàn bộ đạo lí thông hiểu, tự nghĩ ra tuyệt học Nhất phẩm, Phiên Thiên Tam Thức.
Ba chiêu Thuận Thiên, Ứng Thiên, Phiên Thiên.
Một bàn tay đặt ở phía trên đầu rồng.
Đầu rồng của Ngạo Huyền kia rèn luyện giống như sắt thép, đao thương bất nhập mà bây giờ cũng giống như dưa hấu, nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, máu tươi và óc còn có xương cốt đã sắp bốc hơi trong nháy mắt.
Một khối thi thể không đầu, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Trần Diệt Chu động thủ giống như một tín hiệu, vốn Trần Bá Tiên vẫn luôn trầm mặc không nói, như là một pho tượng đứng im, khi Trần Diệt Chu đột nhiên gây khó khăn.
Trần Bá Tiên cũng động.
Bước ra một bước về phía trước.
Khó mà hình dung hung sát cơ mang theo sát khí mãnh liệt lại tràn ngập ra, khí huyết tràn đầy giống như thực chất, giống như giáp trụ bình thường, phủ thêm một tầng giáp nặng cho Trần Bá Tiên.
Sát khí, sát khí, huyết khí, toàn bộ đều hỗn hợp cùng một chỗ, biến thành núi thây biển máu, một mùi máu tanh đập vào mặt làm cho người ta ngửi được bỗng cảm thấy một mùi tanh gay mũi.
Bàn tay to đưa về phía trước, máu tanh thành dòng vọt lên, không ngừng lan tràn, rơi vào trong tay Trần Bá Tiên, khi cánh tay của hắn run run ở trong không trung, máu tươi lập tức tán loạn, một cây Phương Thiên Họa Kích đã xuất hiện.
Trên mặt kích có chùm dây tua đỏ, đung đưa trong gió.
Sau khi lại bước ra một bước, Phương Thiên Họa Kích vung xuống, nhấc lên sóng khí cuồn cuộn, mạnh mẽ giống như một cơn bão tố, thổi quét cửu thiên thập địa.
Một đầu tiếp theo một đầu dòng nước, như một con rồng nước gào thét lao ra, rít gào ở không trung quấn quanh lẫn nhau cùng một chỗ.
Nhất phẩm tuyệt học- Bá Hải Lục Hợp Trảm.
Tướng tôm mở miệng cười nhạo, châm chọc Đậu Trường Sinh đầu tiên đã bị Phương Thiên Họa Kích giống như một tia chớp, một chiếc đầu tôm đã bay lên cao.
Một vị Nhị phẩm Long tộc, võ đạo Nhị phẩm, Đại Tông Sư.
Trong khoảnh khắc cũng đã chết thảm.
Chết không chỉ có một vị mà còn có hai vị Tông Sư.
Một kích của Trần Bá Tiên giết một vị võ đạo Nhị phẩm nhưng cũng không có vui sướng, ngược lại hiện ra vẻ bất mãn nói: "Đóng băng trăm năm, khí huyết thiếu hụt nghiêm trọng.”
“Như phế vật trước mắt này hàng năm không ma luyện võ nghệ, bản tướng không đến mức giết xíu như vậy.”
“Một Long tộc Nhất phẩm kia, xác chết lưu lại cho bản tướng, miễn cưỡng rút ra máu rồng có thể bù lại thiếu hụt, nhưng muốn làm cho bản tướng khôi phục chiến lực thời kỳ đỉnh cao, ngươi phải lấy được cho bản tướng mười hạt Tử Cực Linh Đan nữa.”
Dưới Phương Thiên Họa Kích của Trần Bá Tiên lại có một vị võ đạo Đại Tông Sư chết đi.
“Lại là một phế vật chỉ có cảnh giới, vừa thấy chính là nhờ vào bí pháp và chiến trận mới có thể đủ miễn cưỡng có chiến lực Đại Tông Sư .”
“Cùng so sánh với tổ tiên của Long tộc các người, giết tên phế vật như ngươi này cũng làm dơ tay của bản tướng.”
“Tên này cũng vậy, thoát khỏi ủng hộ của đại trận, không có đại quân cung cấp sát khí và huyết khí, thủ đoạn lại chỉ có như thế, hơn nữa nhiều năm không ra trận huyết chiến chém giết, sát khí cũng đã bị thoái hóa.”
“Tào Long Cát.”
“Đây không phải năm đó các ngươi nam săn yêu tộc, thời đại bắc đánh Hồ man, Long tộc như thế, Đại Chu cũng không có tốt bao nhiêu, quên đi, lão băng côn như ngươi không hiểu điều này.”
Trần Diệt Chu mở miệng giải thích một câu, chợt ý thức được giải thích không thông, đối phương là đóng băng sống lại, ý thức còn dừng lại ở thời kì Thái Tông.
Đó là niên đại huy hoàng nhất của Đại Chu, Thiết Huyết Trọng Kỵ, Kình Thiên Cự Nhân, Cự Kình lực sĩ, uy chấn thiên hạ.
Bản nhân lại là thiếu niên nhập ngũ, nửa đời đều ở bên trong giết người.
Yêu tộc, Hồ man, Long tộc, giết đếm không hết.
Chiến dịch trọng yếu nhất của Đại Chu, không có một lần vắng mặt.
Cũng không phải là tướng lãnh của niên đại thái bình quật khởi có thể so sánh được.
Trần Diệt Chu không nói, Tào Long Cát nhưng thật ra cười lạnh nói: “Ngươi chính là hứa hẹn Tử Cực Linh Đan, còn cam đoan tặng một tòa hùng quan này cho ta, nếu không thì ta cũng sẽ không tương trợ giúp ngươi một tay.”
Hiện ra ở trước mặt Đậu Trường Sinh, chính là một màn vô cùng rung động này, một vị bùng nổ đánh lén, giết chết một vị Vô Thượng Tông Sư, phía sau một vị khác phát uy, Tông Sư và Đại Tông Sư, giống như quả dưa bị chém giết hàng loạt không còn một mống.
Trần Diệt Chu một kiếm đâm chết một vị Tông Sư, phá huỷ Tông Sư còn sót lại, dự định liên hợp mưu tính, cũng không quay đầu lại mở miệng nói: “Tử Cực Linh Đan đứng hàng Nhất phẩm, mỗi một hạt đều cực kỳ trân quý.”
“Chỉ dùng để hợp nhất pháp tướng và huyết nhục linh nhục, cũng không phải là bổ sung khí huyết, cho ngươi ăn chính là lãng phí.”