Chương 220: Không cứu Đậu thị, giải dược (2)
“Điều này rất rõ ràng là một sơ hở với Tông Sư, rất hiếm có Tông Sư sẽ trúng Cửu Chuyển Vạn Tràng Tán độc.”
“Nhưng nếu hoàn cảnh đặt ở trong mật đạo thì điều này đã đầy đủ, dù sao quanh năm có con mồi chết ở chỗ này, có một ít mùi tanh hôi thối, mùi vị khác thường là chuyện rất bình thường.”
“Toàn bộ các ngươi đều trúng độc Cửu Chuyển Vạn Tràng Tán, đã không có khả năng sống sót đi ra ngoài.”
Đậu Vọng Ly tức giận, trong nháy mắt một tay duỗi ra, trực tiếp bóp chặt cái cổ tràn ngập vết sẹo của lão Cửu, mạnh mẽ nhấc lão Cửu lên, gào thét: “Lão Cửu ngươi lại ngoan độc như thế.”
“Đây đều là tộc nhân có quan hệ huyết thống với ngươi.”
“Đậu thị chúng ta truyền thừa hơn 200 năm nhưng vẫn tồn tại cho đến tận bây giờ, vốn đã không dễ dàng.”
“Bây giờ mới ra dạng thiên tài như Trường Sinh lại càng không dễ dàng, tương lai phát triển lớn mạnh, sẽ trở thành thế gia đại tộc, đây là chuyện đã chắc chắn.”
Lão Cửu không giãy dụa, cứ nhìn chằm chằm vào Đậu Vọng Ly, cuối cùng Đậu Vọng Ly nhìn sắc mặt lão Cửu đỏ bừng đã thở không ra hơi, lúc này mới buông lỏng tay ra.
Lão Cửu trực tiếp tê liệt té ngã trên mặt đất.
Khụ khụ khụ!
Hắn liên tục ho khan, miệng hít thở nặng nhọc.
Giương mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, lão Cửu lắc lắc đầu khinh miệt nói: “Mọi người đều nói hắn là kỳ lân của tộc Đậu thị chúng ta, có thể làm tộc Đậu thị chúng ta vẻ vang.”
“Tra ra chân thân của Vô Tướng Vương, dũng đoạt Hắc Thủy Quan, danh chấn thiên hạ, là anh hùng hộ tộc, bài danh hàng đầu trên Nhân Bảng.”
“Ngày hôm qua ta vừa vui mừng vừa sợ hãi, vui mừng vì cơ hội tới, nhưng lại sợ bị Đậu Trường Sinh phát giác, từ đó làm cho sự chuẩn bị trong bao nhiêu năm qua của ta sẽ gặp thất bại trong gang tấc.”
“Cũng không ngờ được rằng, Đậu Trường Sinh này chỉ là bị thổi phồng ra mà thôi, khả năng thiên tư là có, võ đạo tu vi cũng không tốt, nhưng bàn về lòng dạ và tâm kế thì chắc chắn là không được.”
“Kế hoạch của ta vẫn luôn thuận buồm xui gió cho đến bây giờ, tộc Đậu thị chết chỉ còn thừa lại mấy người chúng ta.”
“Bây giờ càng là trúng tam phẩm kịch độc Cửu Chuyển Vạn Tràng Tán, ngay cả thần tiên cũng khó cứu.”
“Một phế vật, ta không biết rốt cuộc sao lại sống sót được ở Thần Đô và Tề Châu?”
Sau khi lão Cửu im lặng một lúc, lại mở miệng nói: “Khả năng là quan hệ thông gia, Tiêu gia lo liệu.”
“Lúc này mới đẩy một loạt chuyện cường hóa tác dụng của Đậu Trường Sinh.”
“Cứ như vậy đi, cũng lười suy nghĩ thêm, tình huống thật ta cũng không thèm để ý.”
“Nhưng vì báo thù cho Phương Nhi, còn lôi kéo một vị hi vọng của Đậu thị cùng chết, như vậy cũng đã đủ rồi.”
Lão Cửu dựa vào vách tường, trong tay cầm tấm bảng gỗ, hai tay nắm chặt chẽ, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt mặt ngoài của tấm bảng gỗ.
Nhìn tấm bảng gỗ, giống như trông thấy nữ nhi, thấp giọng nói: “15 năm.”
“Phụ thân mới báo thù được cho ngươi.”
“Phương Nhi, cuối cùng thì ngươi cũng có thể nhắm mắt.”
Lão tộc trưởng đặt mông ngồi trên mặt đất, cẩm bào tốt nhất nhiễm phải bùn đất, lúc này đã không để ý đến hình tượng của bản thân, liên tục khóc tang nói: “Gì đến nỗi phải như thế.”
Một tay liên tục đập xuống bùn trên mặt đất,
“Lão Cửu, ngươi thật là hồ đồ.”
“Phương Nhi từ nhỏ thông minh lanh lợi, lão phu cũng rất yêu thích, đối đãi với nàng như cháu gái ruột của lão phu.”
“Thiên phú tuyệt hảo, vượt xa cháu gái ruột không nên thân kia của ta, Vương thị muốn quan hệ thông gia, muốn lấy đi Phương Nhi, sao lão phu có khả năng đồng ý làm chuyện có lợi cho Vương thị kia?”
“Cho nên lão phu mới đẩy cháu gái ruột của mình gia nhập Vương thị, vận dụng quan hệ của tổ tiên, liên lạc lên thượng sư.”
“Thượng sư tự mình tới Đậu thị, kiểm nghiệm căn cốt của Phương Nhi, sau khi khảo nghiệm tính tình mới mang Phương Nhi đi xếp vào môn tường.”
“15 năm qua đi, đã hành tẩu trong chốn giang hồ, lấy được uy danh cũng không nhỏ, việc này lão phu vẫn luôn giấu diếm ngươi, chính là không muốn ngươi trì hoãn tiền đồ của Phương Nhi.”
“Bây giờ Phương Nhi đang ở thời kì then chốt, đồng môn cạnh tranh tàn khốc, nếu như ra ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chắc chắn tinh thần của Phương Nhi sẽ bị lung lay, thế cho nên cuộc chiến tranh đoạt chân truyền sẽ bị thất bại.”
“Vốn lão phu chết sẽ nói rõ chân tướng cho ngươi.”
“Lão phu cũng thừa nhận mình có tư tâm, nhưng đều cân nhắc vì Đậu thị, muốn cho Phương Nhi nở mày nở mặt trở về, vẻ vang tộc Đậu thị ta.”
“Chưa từng nghĩ đến phía đông không sáng, phía tây lại sáng, Trường Sinh không đến mấy năm đã quật khởi ở Thần Đô, danh chấn thiên hạ.”
“Gần đây đang định nói cho ngươi biết rõ chân tướng.”
Lão tộc trưởng khóc chính là nước mắt tuôn rơi đầy mặt, khàn cả giọng.
Tuyệt đối không thể tưởng được, cũng bởi vì một ý nghĩ sai lầm đã khiến cho Đậu thị không còn.