Chương 226: Đậu Trường Sinh chết (3)
Trong tầm mắt có thể trông thấy rõ ràng, bùn đất và đá phía trên mật đạo đã không thấy, thay vào đó chính là bầu trời đêm mênh mông.
Từng ngôi sao trên bầu trời lập loè, kết hợp lại ở cùng một chỗ, tạo thành một thiên hà rộng lớn mênh mông.
Bốn phương như một hố sâu khổng lồ, bất kể là bùn đất và đá, toàn bộ đều bị ngọn lửa thiêu đốt hoàn toàn biến mất.
Ly Sơn Lục Hợp Chưởng, kể từ sau khi chiến đấu Lý thần bộ vẫn chưa từng nhúc nhích, lúc này hiếm thấy bước ra một bước.
Một số lượng lớn ngọn lửa đỏ rực bùng phát, so với ngọn lửa màu đỏ nhạt của Pháp Tướng Ly Hỏa Cự Nhân thì ngọn lửa đỏ rực này còn mang theo một luồng sáng đỏ ở trên không trung.
Giống như ánh sáng mặt trời rơi xuống, ngọn lửa chưa từng rơi xuống, sóng nhiệt đã bắt đầu nướng mặt đất khiến cho bùn đất bắt đầu bị hòa tan.
Những ngọn lửa rơi xuống giống như những ngôi sao băng.
Lý thần bộ không hạ thủ lưu tình một chút nào, một vị Pháp Tướng Tông Sư chân chính ra tay, đây có thể được coi là long trời lở đất.
Một đao Băng Phách Đao, sau đó chém ra một đao.
Nhưng so sánh với bàn tay lửa khổng lồ lại nực cười giống như con sâu cái kiến.
Uy lực vô song trực tiếp đánh bại Đậu Trường Sinh, cho dù là hắn đã mở ra Đao đạo Tông Sư, đã chém ra đao thứ 5, toàn thân huyết nhục và xương cốt đều đã bắt đầu tan vỡ, cũng mới chỉ đánh tan hơn phân nửa ngọn lửa.
Nhưng khi Pháp Tướng Ly Hỏa Cự Nhân sau lưng Lý thần bộ khẽ động, ngọn lửa biến mất trong nháy mắt lại xuất hiện, uy thế lại bạo tăng gấp ba lần, rốt cục Đậu Trường Sinh không địch nổi nữa.
Bị ngọn lửa đánh vào trên ngực, hai kiện Pháp Khí đã hoá giải một bộ phận của ngọn lửa, Đấu Ma Đồ Lục hấp thụ phần lớn ngọn lửa, nhưng uy lực còn sót lại, cũng khiến cho lồng ngực của Đậu Trường Sinh bị lõm xuống, xương sườn vỡ vụn cắm vào ngũ tạng lục phủ.
Trên mặt đất hô hấp mỏng manh, đã ở vào bên trong hấp hối.
Lý thần bộ đi lên mấy bước, từ trên cao nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh, cười lạnh nói: “Lòng dạ ngươi thâm trầm, tính toán tinh tế, đáng tiếc cuối cùng còn trẻ tuổi, không biết Tông Sư mạnh mẽ, Thượng tam phẩm há lại có thể so sánh Trung tam phẩm.”
“Mưu tính của ngươi ở trước mặt thực lực tuyệt đối lại yếu ớt không chịu nổi một kích như thế.”
“Giết ngươi.”
“Lấy được giải dược.”
“Lần này là ta thắng.”
Lý thần bộ không nhịn được cười ha ha, trong lòng tràn đầy khoái cảm đã giết được.
Lý thần bộ ngồi xổm người xuống, đích thân lục lọi trên người Đậu Trường Sinh, nụ cười sau thắng lợi một giây sau vụt tắt đông cứng lại, cuối cùng không cam lòng tuyệt vọng hét lên: “Không có khả năng?”
“Làm sao ngươi lại không chuẩn bị giải dược?”
“Trời cũng muốn diệt ta.”
Gió lạnh thấu xương thổi nhẹ.
Một cự nhân hoả diễm cao lớn vạm vỡ, nguy nga sừng sững đứng trong trời đất.
Gió lạnh mùa đông thổi nhẹ, không kịp thổi đến cũng đã hóa thành sóng nhiệt cuồn cuộn, tàn sát bừa bãi quét sạch ở trong trời đất.
Đậu Trường Sinh nằm ở trên mặt đất, lồng ngực bị lõm xuống dưới, đã xẹp lép, một đôi mắt kia đã mất đi tất cả ánh sáng, thứ duy nhất còn hoàn hảo chỉ có Băng Phách Đao.
Nhưng hào quang của Băng Phách Đao đã ảm đạm, linh tính xoáy lên rồi vụt tắt, đã rơi vào biên giới sắp ngủ say.
Thân đao óng ánh sáng long lanh như ngọc thạch, lúc này hiện ra vô số màu đen lấm tấm giống như là một khối đá tràn ngập tạp chất, duy nhất đáng giá khen ngợi chính là, Băng Phách Đao không ngừng rung động, nhưng là chậm rãi di chuyển ở trong lòng bàn tay buông ra của Đậu Trường Sinh, cuối cùng rơi vào phía sau tay của Đậu Trường Sinh, Băng Phách Đao hoàn toàn yên tĩnh.
Linh tính tiêu tán không còn một mống, Băng Phách Đao yên lặng lại giống như một vật chết vậy
Đậu Trường Sinh chết.
Đây là kết quả của cuộc chiến đấu này, tin tưởng rất nhanh sẽ như một cơn bão, trong khoảng thời gian ngắn sẽ lan tràn ra 108 châu của thiên hạ.
Bởi vì ai cũng không tin được?
Đậu Trường Sinh có thể tính toán Vô Tướng Vương, dũng đoạt Hắc Thủy Quan, lại vô cùng đơn giản chết ở chỗ này như thế.
Một mặt thanh đồng cổ kính trong bóng đêm mênh mông mờ mịt.
Từng tia từng sợi ánh sáng màu đen tràn ngập ra, như những sợi tócvô tận, không ngừng lan tràn ra tới, thật sâu chui vào trong trời đêm, bóng đêm mênh mông mờ mịt trở thành thứ che lấp tốt nhất cho thanh đồng cổ kính.
Lúc này đang đứng ở vị trí trên không, cuộc chiến đấu này.
Toàn bộ đều bị nhìn trộm không sót chút nào.
Hào quang trong thanh đồng cổ kính loé lên lập loè giống như sóng nước, sóng gợn một vòng lại khuếch tán một vòng.
Chợt bóng dáng một lớn một nhỏ xuất hiện ở trên thanh đồng cổ kính, lúc này sư phụ thần bí trông thấy một màn này, quả thực là không dám tin tưởng.
Đột nhiên đứng người lên.
Trong miệng liên tục nói: “Không có khả năng.”
“Tuyệt đối không có khả năng.”