Chương 236: Ngân Đậu Trường Sinh quá mạnh (2)
Gia Cát Phi cũng tỉnh táo lại, mở miệng đùa cợt nói: “Ý Thất sư thúc nói là, nếu như ngươi không được, trăm năm trong nháy mắt cũng đủ cho con nối dòng của ngươi trưởng thành.”
Gia Cát Dao chưa từng để ý đến Gia Cát Phi, đây là một tên oắt con phải có bao nhiêu ngu xuẩn mới có thể nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ không biết, đây hoàn toàn chính là cảnh ngộ tương lai của hắn sau này.
Ba người tan biến ở trong bóng đêm, mà Đậu Trường Sinh vốn chủ động đi tới chỗ bóng tối đó, nhưng kèm theo từng bước một đi ra, bước chân càng ngày càng chậm.
Sau khi đi ra được hơn mười bước, kẻ nhìn lén âm thầm đã biến mất, ý chí chiến đấu kia không ngừng leo lên kia, bắt đầu mạnh mẽ trượt xuống, thế cho nên bước chân của Đậu Trường Sinh càng ngày càng chậm, cuối cùng đứng ở trong bóng đêm không nhúc nhích.
Ý chí chiến đấu biến mất, thần chí thanh tỉnh.
Đậu Trường Sinh mê mẩn.
Cảm nhận được toàn thân đau đớn, mỗi một tấc xương cốt và máu thịt, giống như đều không phải của bản thân mình.
Không tự chủ cắn răng, hàm răng cắn kẽo kẹt, kẽo kẹt rung động, thậm chí Đậu Trường Sinh còn muốn điên cuồng gào thét hò hét, nhờ vào đó để làm giảm bớt loại đau đớn đến thấu xương này.
Sắc mặt hoàn toàn vặn vẹo, quá con mẹ nó đau.
Không chỉ là đau và đau nhức, cảm giác suy yếu đã sinh ra, cuối cùng Đậu Trường Sinh không dám nhúc nhích, sợ bản thân mình khẽ động sẽ trực tiếp ngã nhào trên mặt đất mất, thậm chí là sẽ hôn mê.
Đậu Trường Sinh cũng biết rõ, vị sư phụ tiện nghi kia đang ở đâu dòm ngó?
Kết quả của trận chiến này, nếu nói sư phụ thần bí không quan tâm, không chú ý đến thì Đậu Trường Sinh không tin.
Nghĩ lại một loạt động tác mà bản thân mình vừa mới làm.
Vừa mới có bao nhiêu oai phong thì hiện giờ có bấy nhiêu đau.
Huyết mạch Thần Ma, thật không phải người thường có thể có, chiến đấu giống như người điên.
Vốn nghĩ rằng kim Đậu Trường Sinh và ngân Đậu Trường Sinh dung hợp thành một thể, thu được hai huyết mạch Thần Ma là Phong thần và Chiến thần, mới có thể chiến một trận với Tông Sư.
Nhưng một trận chiến này, đã trải qua nghiệm chứng, chỉ cần ngân Đậu Trường Sinh là đủ.
Mạnh thì có mạnh nhưng di chứng rất lớn.
Vì chiến mà sinh, nghe thấy chiến mà vui sướng, chết trong tay kẻ thù mạnh trong trận chiến, chỉ có cảm xúc của niềm vui.
Đậu Trường Sinh tưởng tượng, đột nhiên sợ hãi.
Ngân Đậu Trường Sinh này là kẻ điên rồ.
Đậu Trường Sinh bình thường nhìn như không có huyết mạch Thần Ma nhưng thật ra lại là tốt nhất.
Hậu duệ Thần Ma không phải là Thần Ma, không phải huyết mạch chúa tể, ngược lại là bị huyết mạch ảnh hưởng.
Nghĩ đến Tiền Tiểu Tam và Tiền Tiểu Cửu, tuy rằng nam nữ có khác, nhưng trên cơ bản đều là một cái khuôn mẫu điêu khắc ra tới, trong lòng Đậu Trường Sinh cảm thấy ớn lạnh.
Hậu duệ Thần Ma, dòng dõi thần tiên, cao thượng đến cỡ nào.
Nhưng bọn hắn cũng bị quản chế ở huyết mạch, không tự giác dựa sát vào Thần Ma.
Đương nhiên đây là Đậu Trường Sinh thuần túy không ốm mà rên, có thể có sẵn huyết mạch Thần Ma, đây là chuyện tốt đến mức nào, trong thiên hạ 99% đều sẽ lựa chọn buông tha huyết mạch của bản thân mình.
Chẳng qua đối với một vị cao quý xuyên việt, đây cũng không phải là chỗ tốt, mà là một loại xấu.
Bởi vì mỗi một tên xuyên việt đều sẽ cho rằng bản thân mình đi đến thế giới chí cường.
Như xuyên qua Hồng Hoang, dù là ti tiện như một cọng cỏ cũng sẽ nghĩ bản thân mình thành Thánh như thế nào?
Ưu khuyết điểm của Ngân Đậu Trường Sinh, bây giờ cũng đã xuất hiện, kim Đậu Trường Sinh chắc chắn cũng mạnh mẽ, nhưng cũng không biết chỗ thiếu hụt là cái gì.
Chẳng lẽ muốn ba người dung hợp mới có thể hoàn mỹ không tỳ vết.
Trong lòng Đậu Trường Sinh tính toán, kiềm chế đau đớn, đồng thời trong lúc đưa tay ra đã bắt đầu ăn dược.
Đối với bản thân ngược là không lo lắng như thế nào, mệnh nhiều chính là ngang tàng như vậy.
Nếu lại chết một lần nữa, như vậy kim Đậu Trường Sinh cũng dung hợp, thực lực còn có thể tăng vọt, đây sẽ đạt tới tình trạng kinh khủng như thế nào? Cho dù là bản thân Đậu Trường Sinh cũng không biết rõ được.
Đậu Trường Sinh nhìn thấy võ giả đi vào, chủ động nhắc nhở nói: “Không được lại đây.”
Nhưng võ giả kia cũng không nghe, chủ động bắt đầu đi vào, bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống, hàn băng trong khoảnh khắc hiện lên, trong nháy mắt một toà điêu khắc bằng băng hiện ra.
“Làm sao lại không nghe lời chứ?”
Buổi sáng.
Tổng bộ đầu Thanh Quận đẩy cửa phòng ra, đâm đầu vào gió lạnh thấu xương thổi qua, làm cho tổng bộ đầu Thanh Quận không khỏi rùng mình một cái, dưới ý thức ánh mắt nhìn về phía tây bắc.
Thời gian mới nửa đêm, nhiệt độ không khí bên trong Thanh Thành đã hạ thấp xuống hơn mười độ.
Không khỏi nắm thật chặt cổ áo, tổng bộ đầu Thanh Quận đeo đao khóa ở bên hông thắt lưng, sau đó đi ra cửa phòng, đi tới bên ngoài phủ đệ đã trông thấy rất nhiều bộ khoái đã chờ để chuẩn bị xuất phát.