Chương 261: Đậu Trường Sinh, ngươi còn nói ngươi không phải Thiên Sát Cô Tinh! (3)
Tâm trạng của Đậu Trường Sinh cũng trở nên nặng nề hơn, bởi vì ba mươi danh ngạch mà lúc này Nhân tộc bị cuốn vào nội chiến quá nhiều, cũng may mắn vì chuyện Hắc Thủy Quan mà phía bên Long tộc cũng không có thái độ hòa thuận với Nhân tộc, Cửu thái tử cũng không dám bén mảng đến Nhân tộc.
Nếu không, có Long tộc nhúng tay vào thì cuộc chiến tranh đoạt vảy rồng sẽ càng thêm khốc liệt.
Đáng tiếc là Nhân tộc không thể đến chỗ Long tộc tranh đoạt danh ngạch.
Tổng cộng có chín mươi chín danh ngạch, Nhân tộc chiếm ba mươi, Long tộc sáu mươi chín.
Dù sao Long Môn cũng do Long tộc lập nên, Nhân tộc chiếm trước một phần ba đã hời lắm rồi, nên để lại cửa sau cho Long tộc, cho phép bọn họ cử cường giả đến cạnh tranh với Nhân tộc.
Những năm trước còn chiếm được một ít, nhưng e rằng sau này chắc sẽ không còn cơ hội nữa, chỗ này của Nhân tộc loạn như vậy, ngay cả hắn còn bắt đầu thấy lo lắng, sau khi Long tộc chiếm trước sáu mươi chín danh ngạch thì đâu còn yêu nghiệt nào ra nữa chứ, có gan đến cướp một danh ngạch của Nhân tộc sợ là đến một cái, chết một cái.
Phù Hiểu Hào lướt trên biển rộng, ánh mắt Đậu Trường Sinh ngắm nhìn biển mênh mông ở phía xa, trong lòng lại cảm thấy có chút hậm hực nhưng ngay sau đó đã bị cảnh biển rộng bao la hùng vĩ cuốn trôi.
Thực lực của hắn dưới Tông Sư, cũng nằm trong nhóm mạnh nhất.
Mấy lão già kia cũng chỉ tu luyện nhiều hơn mấy chục năm, kẹt lại ở cửa Tông Sư không ngừng mài giũa võ nghệ của bản thân nhưng cuối cùng cũng kiệt sức thôi, Đậu Trường Sinh thầm cổ vũ cho chính mình.
Trung tam phẩm có thể sống hơn một trăm tuổi, rất có thể sống lâu.
Đại hội Long Môn không hạn chế dưới hai mươi lăm tuổi như Nhân Bảng, được tích lũy từ thế hệ này sang thế hệ khác, hiện tại quá là loạn rồi.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần tổng bộ đầu, vị này chính là ví dụ, nếu hắn về lại tuổi của Đậu Trường Sinh thì thực lực cũng quay lại tầm thường, nhưng hiện tại đã gần năm mươi, từ lâu đã đạt đến võ đạo Thần Thông cảnh tứ phẩm, đây là dựa vào tuổi tác đẩy thực lực lên cao.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn.
Mặt nước phía trước Phù Hiểu Hào nổi lên một cột nước.
Tim Trần tổng bộ đầu đập bịch bịch, theo bản năng nhìn về phía Đậu Trường Sinh nói: “Xong.”
“Xảy ra chuyện rồi.”
Đậu Trường Sinh không hề hoang mang nói: “Đúng là để cho lão Trần ngươi đoán đúng rồi, đây là đến cướp vảy rồng.”
“Không phải sợ, chúng ta không có vảy rồng, chuyện lần này không liên quan đến chúng ta.”
“Lão Trần, ngươi cũng nhát gan quá đấy.”
“Chỉ là một tình tiết nhỏ trong hành trình thôi mà, chuyện nhỏ, chừng nào đến Tam Tiên Đảo thì mình đi uống hai chén cho bớt sợ đi.”
Một tiếng rống lên như sấm sét vang lên: “Đậu Trường Sinh.”
“Giao vảy rồng ra đây.”
Bùm, bùm, bùm!
Trên mặt nước dấy lên từng cột nước.
Từng bóng dáng xuất hiện từ trong cột nước.
Một vị đi đầu rống lên một tiếng, pháp lực bao quanh toàn thân hắn giống như một con mãng xà đang quấn quanh người, cắt đứt nước biển làm ướt quần áo hắn, sau khi hắn lao ra khỏi đáy nước, những giọt nước bị đẩy lên bắn ra khắp bốn phương tám hương.
Pháp lực mãng xà giống như khôi phục, há mồm phun ra lưỡi rắn thon dài, đột ngột lao về phía Đậu Trường Sinh, màu sắc của pháp lực dần dần càng ngày càng sâu chậm rãi biến thành màu xanh lá đậm, từng mảnh vảy hiện ra màu xanh lá.
Trong phút chốc biến thành một con mãng xà khổng lồ dài chừng mười trượng lao từ trên không trung xuống, sóng cuộn trào cuồn cuộn, cuốn nước biển tứ phía lên rồi đột ngột biến thành sóng cao, hung mãnh đập về phía Phá Hiểu Hào ở phía dưới.
Tổng bộ đầu hùng hùng hổ hổ nói: “Đây là Thanh Thủy Tứ Quỷ.”
“Mẹ nó.”
“Bốn tên già đầu kia, sao không đái một vũng nước rồi tự soi xem mình có cái đức hạnh gì?”
“Đã hơn một trăm tuổi mà còn muốn nhảy vào Long Môn, hòng đạt được tạo hóa trở thành Tông Sư.”
Trần tổng bộ đầu tiến về phía trước một bước, rút hàng nhái Long Tước Đao của Đại Hạ ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc bén lóe lên, đao quang thẳng tắp phóng lên trời.
Sóng nước dâng lên hết đợt này đến đợt khác bị một đao chặt đứt, đao mang không ngừng tiến về phía trước ngăn cản từng đợt sóng dữ.
“Cái đám lão già này thật sự là phiền phức không chịu được.”
Trần tổng bộ đầu một tay cầm đao, một tay khác bắt lấy quản sự nghe thấy động tĩnh chạy đến, trực tiếp nói: “Nhanh chóng đi gọi người đến đây, phía dưới có không ít người đâu, nếu không muốn lát nữa phải bơi đến Tam Tiên Đảo thì bắt bọn họ cùng nhau xuất lực đi.”
Đậu Trường Sinh đứng ở giữa không trung nhìn cự mãng đang đánh về phía mình, toàn thân lộ ra một cổ hàn ý.
Thanh Thủy Tứ Quỷ này lại nhắm về phía mình.
Đậu Trường Sinh có hơi bất ngờ.
Vốn tưởng hắn chỉ là người ngoài cuộc đứng nhìn trò hay, không ngờ chính hắn lại đứng trên sân khấu cho người ta xướng tuồng.