Chương 267: Đậu Trường Sinh lại bị não bổ.
Thuần túy chính là liên minh của ác nhân, trại tập trung cặn bã, xem như là ánh sáng chính đạo, mệnh quan triều đình, há có thể hợp tác với loại mặt hàng này.
Cho dù thực lực của bọn họ đều mạnh, nhưng một đám người xấu hục hặc với nhau, tụ cùng một chỗ có thể phát huy ra được bao nhiêu phần lực? Còn không đáng tin bằng lão Trần.
Diệp Vô Diện im lặng, trong lúc nhất thời cũng không mở miệng, bầu không khí áp lực giằng co ước chừng phân nửa thời gian, Diệp Vô Diện mới từ từ thở dài nói: “Tâm ý của Đậu huynh, ta đã biết rồi.”
“Trên người tam quỷ này có vảy rồng, nay cứ tặng cho Đậu huynh đi.”
“Gặp lại ở Tam Tiên Đảo.”
Diệp Vô Diện vừa mới xoay người, Đậu Trường Sinh đã bước về phía trước một bước, trầm giọng mở miệng nói: “Đã tới thì đừng có đi.”
Băng Phách Đao đã ra khỏi vỏ.
Thân đao trong suốt óng ánh, hiện ra một vòng trăng tàn, trong nháy mắt Băng Phách Đao đã hoàn thành nửa thức tỉnh, hàn khí vô tận che trời lấp đất tràn ra.
Diệp Vô Diện chưa từng xoay người, đưa lưng về phía Đậu Trường Sinh, nhưng tóc đen nhánh sau gáy lúc này lại bắt đầu nhúc nhích, hai cái khe hở xuất hiện trước, cuối cùng sợi tóc không ngừng rụng xuống, một đôi mắt hiện lên, sau đó mũi, miệng, lần lượt xuất hiện.
Bộ mặt vững vàng xuất hiện phía sau não bộ, ngũ quan tinh xảo hiện lên, một đôi mắt trừng to nhìn chằm chằm Đậu Trường Sinh, hiện ra nụ cười nhàn nhạt, cười ha hả nói: “Đậu huynh chúng ta chờ ngươi ở Tam Tiên Đảo.”
Một vệt sáng xẹt qua.
Diệp Vô Diện không hề chống cự, trong nháy mắt đã bị phanh thây, toàn bộ máu thịt và quần áo của hắn đều biến mất, xuất hiện chính là luồng sáng.
Từng khúc bắt đầu mất đi, biến thành tro tàn tung bay theo gió, cuối cùng rải rác trong Đông Hải.
Một màn này giống như đã từng quen.
Rất nhanh Đậu Trường Sinh cũng đã nhớ tới.
Ngày xưa một chuyện tội quan, ngày đó sau khi người giấy Vạn Tam chết cũng là dạng tro tàn này.
Thiên Cơ Các, Bách Hiểu Sinh.
Diệp Vô Diện đã cùng thông đồng với đối phương.
Thật sự không thể xem thường, Diệp Vô Diện chẳng những mạnh mẽ vùng dậy mà còn học xong bản lĩnh như vậy.
Thế nhân nhìn thấy chính là Diệp Vô Diện thiên biến vạn hía, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng đứng ở góc độ của Diệp Vô Diện mà nói thì kiểu ngụy trang ám sát như thế này, nguy hiểm cũng không nhỏ.
Một khi bại lộ sẽ bị tập trung chân thân, giống như dạng của Vô Tướng Vương vậy, chết cực kỳ thảm.
Nhưng bây giờ lấy người giấy của Thiên Cơ làm phân thân, như vậy Diệp Vô Diện cũng không cần tự mình ra mặt, phối hợp năng lực thiên biến vạn hoá của đối phương, muốn giết Diệp Vô Diện có thể nói là khó khăn lại càng khó khăn hơn.
【 Chúc mừng hảo hữu Tằng Nguyên Khải ( Thanh Quỷ ) của ký chủ chết bởi Bách Độc Tán, giá trị tu vi +1000】
【 Chúc mừng hảo hữu Chu Phong Mậu ( Hồng quỷ ) của ký chủ chết bởi Bách Độc Tán, giá trị tu vi +1000】
【 Chúc mừng hảo hữu Tôn Nhạc Hữu ( Hoàng quỷ ) của ký chủ chết bởi Bách Độc Tán, giá trị tu vi +1000】
Một đợt này không làm gì cũng có 3000 giá trị tu vi nhập sổ, nhìn tổng giá trị tu vi một chút, tổng cộng một vạn 9000.
Hơn nữa thu hoạch còn không chỉ như thế, Đậu Trường Sinh hơi hơi cúi đầu, đã có thể trông thấy Trần tổng bộ đầu đang tìm tòi ở trên người Thanh Thuỷ Tam Quỷ, dường như nhận ra ánh mắt của Đậu Trường Sinh, Trần tổng bộ đầu vội vàng mở miệng giải thích nói: “Đại nhân.”
“Dạng công việc bẩn thỉu như này, sao có thể để ngài ra tay được, cứ để thuộc hạ làm thay.”
“Thanh Thủy Tứ Quỷ này cũng là huynh đệ tình thâm, Hồng quỷ và Hoàng quỷ không giấu vảy rồng riêng, cũng chỉ trong tay Thanh Quỷ mới có một miếng vảy rồng.”
“Xem ra cần ba miếng vảy rồng cũng là Thanh Thủy Tứ Quỷ rao giá trên trời, cuối cùng có lẽ chỉ cần hai miếng vảy rồng là được.”
Trần tổng bộ đầu lấy nhẫn trữ vật của Thanh Thủy Tứ Quỷ, sau đó cũng lấy ra một miếng vảy rồng đưa đến trong tay Đậu Trường Sinh.
Miếng vảy này cực kỳ lớn, ước chừng lớn bằng bàn tay, toàn thân là màu vàng kim, không có một chút tạp sắc nào.
Vảy ẩn chứa một cổ ý chí, trong khoảnh khắc thấy mảnh vảy, trong đầu Đậu Trường Sinh dường như vang lên một tiếng rồng ngâm, mơ hồ có thể cảm nhận được một con Ngũ Trảo Kim Long phóng lên chín tầng trời.
Thật giả vào tay sẽ biết.
Thứ này đến từ Ngũ Trảo Kim Long, vị cách cũng không hề thấp, trữ vật bảo vật tầm thường cũng không thể nào dung nạp được, chỉ có thể mang theo bên người hoặc là tự mình giấu đi.
Chẳng qua không cần lo lắng không tìm thấy, cùng với thời gian Long Môn mở ra càng ngày càng gần, vảy rồng sẽ dần dần cộng minh với Long Môn, sẽ chủ động để lộ vị trí, dù che dấu tốt cũng không được.
Đậu Trường Sinh nhìn thức ăn rải rác trên boong tàu, thở dài một hơi, người ngồi trên thuyền, bảo vật rơi từ trên trời.
Cách một cái danh ngạch đến đại hội Long Môn, còn kém hai mảnh vảy rồng.